Cánh cửa cũ nát đóng sập lại, Lục Tuyết Kỳ khẽ rùng mình. Con người ông thật đáng sợ, thảo nào Dương Vỹ hay đề phòng nhiều việc.
Đúng rồi, nhắc tới Dương Vỹ cô mới nhớ, lúc trước lần đầu tiên Sở Tiểu Tuệ cùng cô đến Black và Red Path. Anh có đưa cho cô và nhỏ hai con chip, hai bông tai cô đeo rất đơn giản, nhưng cô rất lười thay bông tai hay gỡ ra lúc đi ngủ, nên đến giờ con chip có lẽ còn nguyên. Cô còn giữ, nhưng liệu Sở Tiểu Tuệ còn không?
Đánh liều, dù sao cũng là mạng lấy mạng. Lục Tuyết Kỳ may mắn không bị trói lên ghế mà nằm chỏng chơ dưới nền.
Nhích, nhích... Lục Tuyết Kỳ nhích từ từ lại gần vách tường. Chà, chà... Cô ra sức chà tai phải của mình vào tường để điều chỉnh con chip.
"A"
Lục Tuyết Kỳ khẽ kêu lên một tiếng, tai cô đang rất đau...
"Ai... tít..."
"Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ à"
Không có tiếng đáp lại. Chắc khi nãy cô chà mạnh quá nên hỏng rồi...
_____
Lục Tuyết Kỳ tựa đầu vào tường, đầu óc lại nghĩ ngợi về anh, cô lại rơi nước mắt.
"Lục Tuyết Kỳ, giờ này anh ta đang hạnh phúc bên Kỷ Lam rồi. Mày chẳng là thá gì cả."
Đang tự thì thầm an ủi mình thì cách cửa bật toang. Một tên đàn ông hung hãn bước vào lôi cô sền sệt đi.
"Vương Thiên..."
Nhìn người mình căm ghét đang đau đớn chịu cảnh người khác đánh, đáng lẽ cô phải thấy hả dạ nhưng sau tim cô lại thắt lại thế này.
"Trương Hạo, rốt cuộc mục đích của ông là gì?"
"Lục Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-canh-sat/104096/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.