"Hơ hơ, cuối cùng Vương Quân ta cũng được giải thoát!"
Còn ai khác ngoài Tiểu Quân đáng yêu nhà họ Vương nữa chứ.
Tiếng chuông cửa inh ỏi, Tô Uyển xoắn tay áo ra mở cửa nhưng... không một bóng ma nào. Nhỏ bị lãng tai chăng?
_____
"Ưm..."
"Tỉnh rồi sao Vương phu nhân?"
Vương Quân nghe người nào đó hỏi mà tỉnh hẳn. Vương phu nhân? Oh no... nó là Vương tiểu thư TT
"Tôi không phải là Vương phu nhân đâu, các người bắt lộn người rồi. Tôi là Vương Quân - Vương tiểu thư.
"Vương Quân - Vương tiểu thư?"
Trời ạ, tự nhiên nó thấy nó ngu ơi là ngu. Tay bị trói, căn nhà cũ nát này, bị bắt cóc là 99,9% rồi, ngu quá khai tên ra chi không biết.
"Vương Quân?"
Ây, cái giọng này khác giọng vịt đực khi nãy, rất quen nha! Nó nhớ là nghe đâu rồi nè.
"Chết tiệt, các người bắt nhầm rồi..."
Hô hô, bắt nhằm thế nó không liên quan gì nhé!
"Nhưng cũng tốt, các người làm rất tốt!"
What??? Ôi cái thằng cha nãy giờ tự nói một mình cũng lòi mặt ra.
OMG!!! Cái mặt tên này... rất quen!!!
"Vương Quân, cô nhớ tôi không?"
Vương Quân: Lắc đầu, kịch liệt lắc đầu.
Trương Kiến Quân nhếch mép nhìn nó:
"Nhóc con, cô chết chắc rồi!"
_____
"Nè thả tôi ra đi mà. Sao anh lại tiểu nhân chơi trò bắt cóc. Anh nghe đây Trương Kiến Quân, tôi chưa ăn sáng, anh mà bỏ tôi chết đói là tôi sẽ chết đấy, tôi sẽ thành con ma đói đeo vãng anh đấy huhu"
Trương Kiến Quan xém nữa đâm xe ra ngoài lề luôn rồi. Bắt cóc mà còn đòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-canh-sat/104095/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.