Từ ký túc xá đi ra, ánh mắt Hứa Tiểu Mạn nhìn Khương Mạn long lanh như hiện đầy sao.
“Cô Khương, sao cô lại lên đó vậy.”
“Vốn dĩ là chỉ muốn mượn nhà vệ sinh thôi.”
“Không đúng, sao cô biết được số phòng của tôi, còn nữa, bảo vệ đúng ra là không cho cô vào mới phải chứ nhỉ.”
Khương Mạn cau mày: “Hứa Một Trăm Triệu, cô lắm câu hỏi thật đấy.”
Hứa Tiểu Mạn sững sờ, một trăm triệu là cái quỷ gì vậy?
Là đang nói cô đáng giá một trăm triệu sao?
Cái biệt danh này...hình như không được thuận tai cho lắm.
Chị Lam cười trộm, nói nhỏ với Hứa Tiểu Mạn: “Cô ấy có tật xấu vậy đấy, kệ cô ấy đi.”
Hứa Tiểu Mạn không nói nên lời, đây là sếp đấy……
Nhưng mà trong lòng cô ấy lại cảm thấy ấm áp.
“Trên mạng nói không sai, cô Khương bên ngoài là một con hổ, bên trong lại như một con mèo nhỏ.” Cô ấy nhỏ giọng lầm bầm.
“Cái này thì không sai, dù sao thì cứ thuận theo ý cô ấy thì chính là như vậy.”
Chị Lam chậc chậc: “Nhưng mà BS chọn cái ký túc xá thật chẳng ra làm sao, bảo vệ chẳng tuân thủ quy tắc nghề nghiệp gì cả, nhét cho tí tiền là cho bọn tôi vào rồi.”
Hứa Tiểu Mạn thở dài: “Hết cách rồi, bên này chỉ có nghệ sĩ đỉnh lưu mới được công ty sắp xếp cho tài nguyên tốt nhất, loại mới ra mắt như chúng tôi, có thể ở nơi này đã là tốt rồi.”
“Trước kia, cùng thời với tôi có một em gái thực tập sinh, không có chỗ ở, còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612246/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.