"Các con hoàn toàn không biết bác cả..." Khương Nghiệp Minh không thể nói ra những lời còn lại.
Khương Vân Kỳ cau mày: “Bác cả thì sao ạ?” Trong ấn tượng của con, bác ấy là một người tài năng nhưng rất hoà nhã và dễ gần với người ở vai vế dưới. Không giống như cha của anh ta là một người ít nói, hoặc có thể nói là... bình thường.
Không dám nói, không dám tranh giành.
Thậm chí, ông ta còn muốn những đứa con của mình cũng trở nên không có gì nổi bật như bản thân!
Trong gia tộc này, có lẽ chỉ có Khương Tiểu Bảo là ngây thơ như một đứa ngốc. Nhưng đối với Khương Vân Kỳ và Khương Mỹ Lâm, đó là sự kìm nén, ngột ngạt...
Bọn họ cũng là con cái nhà họ Khương rõ ràng không thua kém người khác nhưng lại nhạt nhoà, ảm đạm như vậy.
Khương Nghiệp Minh nhìn con trai cả của mình, trong lòng sinh ra sợ hãi giống như quay trở lại 20 năm trước.
"Những thứ mà bác cả con yêu cầu con nghiên cứu sẽ phá hủy con."
Khương Vân Kỳ tỏ ra kinh ngạc: "Sao cha lại biết bác cả bảo con nghiên cứu cái gì?"
"20 năm trước, bác ấy đã nghiên cứu thứ giống như vậy, con cho rằng bản mẫu mà bác ấy đưa cho con thật sự là vừa mới phát hiện ra sao?"
Trong mắt Khương Nghiệp Minh hiện lên vẻ ghê tởm: "Khương Vân Kỳ, con nghiên cứu đến mức trở nên ngu ngốc rồi sao? Đừng nói với ta là con không đoán ra những mẫu nội tạng đó đã được bảo quản bao lâu!!"
Ánh mắt Khương Vân Kỳ hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4612008/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.