Khương Tiểu Bảo sững sờ: “Chỉ là một bát mì, có đáng không?”
Tự Thiên Sách nhìn cậu ta một lúc, trong mắt có vài phần bất lực: “Giữa người với người ở chung với nhau, đâu chỉ có thuận mắt nhau hay không, cũng đâu chỉ có đôi bên có giá trị gì hay không”
Khương Tiểu Bảo trước đây chính là như vậy, nhưng cái tình anh em đểu giả của ngày hôm qua đã làm cho cậu ta biết mình ngu ngốc tới mức nào. Còn bây giờ……cậu nhóc 19 tuổi ngổ ngáo, trong lòng có một loại cảm giác chân thực mà ấm áp, trước giờ chưa từng có.
“Đi thôi.” Khương Mạn nói.
Tự Thiên Sách xua tay rồi đi tìm những người công nhân khác, đêm nay vẫn phải nằm ở khu nhà cũ cho công nhân.
Khương Tiểu Bảo đi đằng sau Khương Mạn, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Trên đường đi, trong ta Khương Tiểu Bảo có thêm 18 tệ. Cậu mơ hồ ngẩng đầu.
Khương Mạn: “Tiền công của em.”
Khương Tiểu Bảo cầm chắc tiền trong tay, “Không phải nói là chị và sư phụ của em chia nhau sao?”
“Lần đầu đi bán sức lấy tiền thì phải có kỷ niệm chứ.” Khương Mạn cười như không nhìn cậu ta: “Ngày mai 6 giờ đợi điện thoại của chị, không nghe máy thì đợi ăn đòn đi.”
Nói xong thì cô đi thẳng chả thèm quay đầu nhìn.
Khương Tiểu Bảo nhìn bóng lưng của cô, hét lớn: “Ngày mai em nhất định tự dựa vào sức mình chuyển hết số gạch.”
Khương Mạn vẫn không quay đầu, bóng dáng biến mất ở chỗ rẽ. Khương Tiểu Bảo đứng tại chỗ, nhìn cửa tiệm lúc trưa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611967/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.