"Em nhất định sẽ chuyển song mười xe gạch này! Các người cứ chờ xem!" Cậu ta hét lên với vẻ có chút giận dữ.
Khương Mạn gật đầu, đưa trà sữa cho Tự Thiên Sách và đưa một chai Red Bull cho Khương Tiểu Bảo.
"Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hãy tiếp tục làm việc."
"Không sao, quản đốc đã ứng trước tiền công sáng nay cho cậu ta rồi. Quán mì bên kia đường vừa ngon, rẻ lại được nhiều."
Khương Tiểu Bảo nghe vậy thì cau mày, hai ngày nay cậu ta đã mất hết thể diện rồi nên bây giờ rất muốn lấy lại.
"Tôi không ăn mì, tôi muốn một bữa ăn thịnh soạn!"
"Cậu lấy tiền đâu ra tiền?"
"Thứ mà Bảo nhi gia không thiếu nhất chính là tiền."
“Thật à?” Khương Mạn nhẹ giọng hỏi: “Có cần tôi cho cậu xem lại hợp đồng không? “Trong hợp đồng không ghi là tôi không được tiêu tiền của mình!” Khương Tiểu Bảo vội vàng biện hộ.
“Tôi nói không được tiêu thì là không được tiêu.” Khương Mạn nhìn cậu ta:
“Không phải cậu cho rằng mình rất có năng lực sao, không thể sống nếu thiếu tiền của gia đình cho sao? "
Khương Tiểu Bảo đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Không ăn thì không ăn! Cùng các người ăn mì là được chứ gì, hừ!"
Người thanh niên mặc chiếc áo khoác lông chồn lên và giận dữ đi về phía trước, đôi chân của cậu ta đang run rẩy, khí thế đã không còn.
Tự Thiên Sách và Khương Mạn chậm rãi đi phía sau.
Thiên Sách: "Thằng nhóc này khá thú vị đấy."
Khương Mạn ừ một tiếng.
Tự Thiên Sách: "Bền bỉ hơn so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611964/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.