Cậu ta cảm thấy anh trai trông khỏe mạnh, đẹp trai trước mặt nói những lời có vẻ như đang khen mình. Nhưng có vẻ như... có gì đó sai sai? (Bắt đầu rồi đấy! Thầy tướng số Thiên Sách bắt đầu phán rồi đấy!)
(Bảo nhi gia đã bị làm cho mờ mắt rồi! Trời ơi, có phải thằng nhóc này bị ngốc không, có phải được khen mà đỏ mặt rồi không? Cậu ta thực sự nghĩ rằng Thiên Sách đang khen mình à?)
(Buồn cười chết đi được, tên nhóc này thuộc dạng nghịch ngợm nhưng có vẻ rất lừa…)
(Tôi cảm thấy rằng thằng bé này chưa hoàn toàn hư hỏng, chỉ là đã chơi nhầm với đám bạn xấu thôi, tôi hy vọng Khương võ thần có thể giúp cậu ấy thay đổi.)
Với sự "động viên" của Thiên Sách, Bảo nhi gia bắt đầu làm việc trở lại.
Thời gian buổi sáng trôi qua vô cùng nhanh.
Tự Thiên Sách đã chuyển xong ba xe gạch, Khương Tiểu Bảo đã làm việc vô cùng chăm chỉ, cuối cùng cũng chuyển xong xe đầu tiên.
Cậu ta thậm chí không quan tâm đến việc bẩn hay không nữa mà ngồi thụp xuống đất thở, hổn hển, mắt như nổ đom đóm.
“Không tồi, tốt lắm!” Tự Thiên Sách vỗ vỗ vai cậu ta thán phục: “Nhanh như vậy đã chuyển xong một xe gạch, người trẻ tuổi thật lợi hại.”
Nói xong anh ta thở dài, biểu cảm ngượng ngùng nói:
"Ôi, tôi thì không được như vậy. Tôi không thể không chấp nhận mình đã già. Cả buổi sáng mới chuyển ba xe gạch".
Khương Tiểu Bảo: "..."
"Anh... anh đang sỉ nhục tôi sao?"
"Sao có thể chứ?" Mặt Tự Thiên Sách đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611963/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.