Anh ta nhìn Khương Tiểu Bảo cười nửa miệng: "Nếu tôi nhớ không lầm, cha cậu chính là nhị gia của nhà họ Khương."
Lý Mặc nói rồi ánh mắt trùng xuống: "Cái tên đó, cho dù là cha cậu có nhắc tới cũng phải tôn trọng, phiền phức từ miệng mà ra đấy, anh bạn nhỏ à!"
Khương Tiểu Bảo muốn phản bác, nhưng nghĩ đến người phía sau Lý Mặc nên nhịn lại.
Cậu ta nhìn Khương Mạn với vẻ hung dữ: "Tôi nhớ mặt cô rồi!"
“Từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng bị đánh phải không?” Khương Mạn cười hỏi.
Khương Tiểu Bảo trợn to hai mắt: "Ý của cô là gì?"
“Có cơ hội sẽ cho cậu biết ý của tôi.” Khương Mạn nói đầy ẩn ý.
Nhị gia của nhà họ Khương chính là bác thứ hai của Khương Mạn.
Cha của Khương Mạn là người thứ ba trong nhà họ Khương, điều đó có nghĩa là cậu bé Khương Tiểu Bảo này thực sự là em họ của cô!
"Được lắm! Rất tốt!" Khương Tiểu Bảo cười một tiếng, cậu ta đang định rời đi, nhưng khi nhìn thấy phó tổng giám đốc Vương trên mặt đất thì lại dừng lại.
"Đây là người của nhà họ Khương, tôi muốn mang đi!"
Lý Mặc cười đáp: "Không thể."
“Khốn kiếp!” Khương Tiểu Bảo tức giận dậm chân, toàn thân bộc phát tính khí trẻ con: “Anh ta đã làm cái gì, sao lại bắt anh ta! Anh không sợ pháp luật sao? Khương Tiểu Bảo nói xong, dừng lại, lẩm bẩm nói: "Mẹ kiếp, hình như người họ Bạc thật sự không cần nói đến chuyện pháp luật..."
"Tóm lại, các người không thể làm bừa!"
Khương Mạn nheo mắt, Lý Mặc vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4611691/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.