Cố Trầm ngửi thấy mùi dầu mỡ trong xe, nghĩ người trước mặt có phải bị đánh tráo rồi không.
“Ăn cơm.” Bạc Hạc Hiên lời nói ngắn gọn, cầm kịch bản ở bên cạnh lên xem.
“Cậu? Và cô ấy?”
Cố Trầm hơi bực bội: “Không phải cậu ghét nhất là ăn cơm cùng bàn với người khác sao?”
Bạc Hạc Hiên nhìn lên, ánh mắt tối lại: “Tớ càng ghét người nhiều chuyện hơn.”
Cố Trầm: Tớ nhiều chuyện?
Anh ta day mi tâm, “Chuyện ăn cơm tạm thời không bàn tới, cậu hỏi số phòng cô ấy làm gì?”
Bạc Hạc Hiên không thèm để ý anh ta, sau khi nhìn thấy điện thoại có cuộc gọi tới, liền xuống xe nghe máy.
Giọng nói giễu cợt của người đàn ông trong điện thoại vang lên: “Cờ khen thưởng nhận được chưa?”
“Vô vị.” Lời nói của Bạc Hạc Hiên lạnh lùng.
Người đàn ông cười chế nhạo, giọng điệu hơi trầm xuống: “Chuyện của em gái tôi, cậu biết đấy.”
“Năm đó con bé bị bắt cóc về nước, người nhà họ Khương nói rằng con bé đã chết rồi.”
“Tôi điều tra nhiều năm như vậy, tra ra được lão chó già đó đem em gái tôi giao cho gã tài xế của lão ta, ngay sau đó gã tài xế liền biến mất không rõ tung tích.”
“Lúc cuối cùng trước khi mất tích có tiếp xúc với một trong ba tên tội phạm bỏ trốn này.”
Người đàn ông thở dài, “Tôi tìm tên này bao nhiêu năm trời, không ngờ lần này lại rơi vào tay cậu, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4610979/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.