Khương Mạn ôm chín phần cơm hộp, chạy ra chỗ cũ bắt đầu ăn cơm.
Bên cạnh còn có một cái đuôi nhỏ bám theo.
“Sao không về xe bảo mẫu của mình? ”
“Không đi, quá nhiều người quản em.” Tang Điềm vươn đũa vào trong hộp cơm của Khương Mạn, mục tiêu nhắm vào một miêng sườn.
Còn chưa thành công, nửa đường đã bị chặn lại rồi.
“Em không sợ béo à?”
“Hôm nay em bị đạo diễn Trần mắng tới mức này rồi, chỉ có ăn thịt mới xoa dịu được!”
Tang Điềm ấm ức nói: “Chị Khương Mạn đành lòng nhìn em khóc sao?”
Khương Mạn ăn một miếng cơm, lại một miếng thịt, nhướn mày nói: “Thế thì nên nhịn cơm.”
Tang Điềm bỗng chốc nhói lòng, phẫn nộ đáp:
“Tình chị em chúng ta còn không sánh bằng một miếng sườn hay sao? Chín phần cơm hộp đấy, chị ăn hết được sao?”
“Ăn hết được, thậm chí còn có thể ăn luôn giúp em phần cơm giảm cân kia kìa.”
Tang Điềm lập tức che lấy hộp cơm, đồ ăn giảm cân tuy là khó ăn, nhưng dù gì cũng tốt hơn là hít khí trời.
“Huhu, chị thật đúng là đồ vô lương tâm, cũng đúng, chị đối xử với thầy Bạc còn tàn nhẫn như vậy, huống chi là đối với em.”
Khương Mạn ăn hết hộp cơm thứ bảy, nói: “Làm gì có, chị là tận tâm vì kịch bản, tất cả đều dựa vào yêu cầu của kịch bản mà làm thôi.”
“Này……ai thèm nói với chị cái chuyện này chứ, sao chị lại cố ý giả vờ như không quen biết thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-gameshow/4610978/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.