Chương trước
Chương sau
Sau khi Khương Nhuệ Trạch phẫu thuật mông, liền tự kỷ cả đêm. Khương Mạn cứ lảm nhảm bên cạnh để anh ta buông bỏ nỗi xấu hổ. Cho nên tin nhắn trong nhóm cô chỉ nhìn lướt một cái chứ không đọc kĩ.   
Chủ yếu là Khương husky quá quắt, mỗi lần cần thay thuốc là anh ta lại gào rú như là bị thiến. Mãi tới gần trưa hôm sau, phòng bệnh đón một vị khách không mời mà tới. Khương Nhuệ Trạch nằm sấp trên giường, mồm cắn cái ống hút, cảm thụ sự chăm sóc của em gái nhỏ. Đúng là vừa đau vừa vui.   

Nghe thấy một tiếng hét lớn: “Chị~~”  
Lúc này lòng Khương husky cực kỳ cảnh giác.   

“Điềm Điềm?” Khương Mạn nhìn Tang Điềm, “Sao em tới đây?”  
“Tới thăm bệnh.” Tang Điềm đưa giỏ hoa và quả để sang bên cạnh, sau đó nhìn Khương Nhuệ Trạch lẩm bẩm: “Uầy, người đàn ông thép như anh ba Khương mà cũng bị bệnh.”  
“Ai bị bệnh, cô đừng có nói lung tung!” Khương Nhuệ Trạch từ bò chổng mông chuyển sang nằm nghiêng, không cẩn thận đụng vào vết thương mồm hít một ngụm khí lạnh mồ hôi túa ra.   
Nói về ‘nghiệp duyên’ giữa Tang Điềm và Khương Nhuệ Trạch thì phải nhắc về bữa tiệc ăn mừng phim (Kẻ giết người),người đàn ông sắt thép này bị Tang Điềm dùng một ly đánh gục, từ đó kết thù tới nay…..  
“Anh cứ bò ra đi.” Khương Mạn nhìn cái mặt tái mét của anh tam không nhịn được lắc đầu.  
Khương Nhuệ Trạch cắn răng lại bò ra giường, phẫn nộ nhìn Tang Điềm: “Ai nói cho cô biết là tôi ở đây?” Nói xong còn dùng đôi mắt đáng thương nhìn Khương Mạn.  
“Không phải em.” Khương Mạn giơ hai tay lên, đúng là không phải cô!  
“Khẳng định không phải là em, em đâu phải giống con ranh thối này tới đây để cười chê anh, chuyện anh phẫu thuật Hạc Hiên có biết không?” Khương Nhuệ Trạch lập tức tìm được mục tiêu.   
Khương Mạn trợn mắt: “Anh ta quay phim ở tận biên giới phía bắc, làm gì có năng lực biết được tất?”  
“Đúng không?” Khương Nhuệ trạch nghi ngờ hỏi lại, lại nhìn Tang Điềm: “Tang không cay, rốt cuộc ai bán đứng tôi?”  
“Anh không phải rất thông minh à, tự mình đoán đi.” Tang Điềm kiêu ngạo nói: “Phẫu thuật mông thì nằm im đi, chị, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, em nghe nói gần bệnh viện có nhà hàng điểm tâm ngon lắm!”  
Mặt Khương Nhuệ Trạch đỏ ửng, “Mông của anh khỏi rất…..”  
Tang Điềm: “Ha ha.”  
Cô ấy chạy tới bên cạnh Khương Mạn, sau đó ôm cứng cánh tay Khương Mạn. “Chị, đi thôi, khó khăn lắm mới gặp được nhau, bao nhiêu lâu chưa gặp nhau rồi, chị không nhớ em à, người ta dỗi đây này~”  
Khương Nhuệ Trạch cảm thấy ngứa răng vô cùng, con ranh chết bầm Tang không cay này, lợi dụng em gái nhỏ của ông.   
Một tên Bạc âm hiểm đã đủ mệt rồi, suốt ngày dựa vào ưu thế giới tính muốn cướp em gái với hắn!   
Khương Mạn không nhịn được, dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tang Điềm, sau đó đặt cốc nước xuống cắm cái ống hút vào cho Khương Nhuệ Trạch uống nước.   
“Một lúc nữa em quay lại, nếu muốn đi vệ sinh thì gọi y tá, Arthur cũng ở đây mà.”  
Ánh mắt Khương husky cực kỳ tủi thân, giống một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.