“Vậy thì bây giờ~” Chú Elijah vỗ tay, “Vui vẻ mua sắm thôi, các bạn của tôi!”
Mọi người quay qua nhìn nhau.
A Tam không nhịn được nói: “Chú Elijah…..sẽ không phải là chú mua cho chúng tôi đó chứ?”
Elijah nói một cách đương nhiên: “Thân là chủ nhà, sao lại để khách trả tiền?”
(OMG! Đây là T-Ling đó! Tuỳ tiện chọn một cái túi cũng bằng cả tháng lương của tôi!)
(Lầu trên lương tháng hơn vạn? trâu bò, một cái túi ở đây cũng bằng ba tháng lương của tôi!)
(Mọi người vừa bước vào cửa tôi đã hoảng hốt rồi, mấy cửa hàng hiểu này đều nối tiếng là chỉ tiếp năm khách một lúc, nếu đông hơn sẽ phải xếp hàng!)
(Đây có phải là năng lực siêu cấp có tiền không? Tôi hâm mộ quá!)
(Xin hãy cho tôi một tá người chú như vậy!!!)
(Đại Ngọc đã đỏ cả mắt rồi kìa….đúng là nô lệ của những chiếc túi, hôm nay chắc chắn cô ấy sẽ mua tới mức phá sản!)
Cư dân mạng ghen tị đến mức sắp chua như chanh rồi.
Đám nhân viên đoàn mặc dù rất kích động, nhưng vẫn từ chối ý tốt của chú Elijah.
Lý lão âm lắc đầu: “Vậy đâu được, mọi người tự mình mua thì vẫn hơn, chúng tôi sẽ tự mình trả tiền, Elijah anh……”
Elijah hình như hiểu ra cái gì: “Lý, anh hiểu nhầm rồi.”
“Hả?”
“Thực tế là, kể cả mọi người có lấy hết cả cái cửa hàng này, thì tôi cũng không chịu tổn thất gì nhiều cả.” Elijah nghiêm túc nói: “Bởi vì đây chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-anh-de-lai-pha-hong-game-show/2238445/chuong-1030.html