Chương trước
Chương sau


"Trọng lượng không đúng."  

"Nhưng súng trong tay chú, làm sao cháu có thể biết được trọng lượng?"  

Khương Mạn nhún vai: "Theo phân tích vật lý thông thường, cân nặng của chú, đại khái là lực cầm nắm và lực cánh tay của chú, trọng lượng của khoang chứa đạn và trọng lượng sau khi thêm đạn, từ khi chú lấy nó ra khỏi ngăn kéo..."  



Khương Mạn nói ra một mạch từ đầu đến cuối khiến Elijah sửng sốt.  

Ông ta dở khóc dở cười, đưa khẩu súng lục qua, Bạc Hạc Hiên bất lực nói: "Thật ra cháu cũng muốn có đạn, đạn rỗng cũng được."  

Lần này đến lượt chú Elijah tròn xoe mắt. Ông ta lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp đạn: "Không có đạn rỗng."  



Bạc Hạc Hiên lắc đầu.  

Anh thành thục cầm lấy viên đạn, sau đó dùng tay tháo rời viên đạn và đổ thuốc súng từ bên trong ra rồi ném vỏ đạn rỗng cho Khương Mạn: "Em chơi đi."  

Cô nở nụ cười kỳ quái, hỏi Elijah: "Phòng bên cạnh phòng làm việc của chú có ai ở không?"  

"Đó chỉ là phòng uống nước thôi."  

"Ồ, vậy thì được rồi."  

Khương Mạn kẹp vỏ đạn vào giữa hai ngón tay, nhìn Bạc Hạc Hiên: "Em trước hay anh trước?"  

"Cùng nhau đi."  

Hai viên đạn rỗng từ đầu ngón tay bắn ra, xé rách không khí tạo thành tiếng vang. Đột nhiên vang lên âm thanh xuyên tường, trên tường xuất hiện hai lỗ đen, phòng bên cạnh truyền đến âm thanh đồ vật vỡ, đứt gãy do bị xuyên thủng.  

Elijah mở to mắt và choáng váng...  

Khương Mạn xoa xoa ngón tay: "Hiệu quả khá tốt."  

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: "Hình như của anh xa hơn một chút."  

"Lạ nhỉ!"  

Trong lúc hai người đang đùa giỡn, chú Elijah đột nhiên hét lên: "Vừa rồi là cái gì vỡ vậy, ôi không! Ấm trà cổ của chú! Cái đó của ông cố ngoại cháu để lại đó!!"  

Khương Mạn chớp chớp mắt.  

A, chuyện này... chú, sao chú không nói sớm...  

Sau khi phá hủy món đồ cổ do ông cố ngoại để lại, cánh cửa dẫn đến thế giới mới của chú Elijah đã hoàn toàn được mở ra.  

Ông ta rùng mình rót một ly rượu lớn, thở dài một hơi, uống một ngụm lớn cạn ly rượu, ợ một hơi rồi nói: "Chú, giảm bớt sợ hãi... từ từ..."  

Ánh mắt Khương Mạn vô tội, nhìn đi, lúc nãy cháu đã nói khiến chú đỡ sợ hãi rồi mà...  

Làm thế nào để có thể ở dưới tình huống không ảnh hưởng đến tiến độ của chương trình, vừa đảm bảo được an toàn của các khách mời, lại có thể giải quyết Khương Mỹ Lâm xấu xa, tiện thể vả vào mặt nhà bác cả họ Khương.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.