Chương trước
Chương sau
“Ha ha ha ha!” Chú Elijah bật cười, âu yếm sờ đầu Khương Mạn rồi đi sang bên cạnh rót một ly rượu cho cô và Bạc Hạc Hiên.  

Sau khi ba chú cháu cụng ly, Elijah mới hỏi: "Vậy bây giờ chẳng phải đã đến lúc cháu nên thành thật hơn với chú rồi sao?"  

Elijah vẫn chưa biết chuyện Khương Mạn là người có siêu năng lực.  

Không phải Khương Lệ Sính và những người khác không tin tưởng Elijah, mà là chuyện này nói qua điện thoại rất bất tiện.  

Khương Mạn nhấc chai lên và rót cho Elijah một chút rượu.  

"Cháu sẽ nói mọi chuyện với chú Elijah."  

"Nhưng..." Cô nở nụ cười ranh mãnh: "Cháu nghĩ chú nên uống chút rượu trước đã."  

“Hả?” Elijah thắc mắc.  

Bạc Hạc Hiên trêu chọc: "Đế Quốc có một câu nói: Uống rượu sẽ giảm bớt sự sợ hãi."  

Elijah cười lớn: "Đế Quốc còn có một câu, gừng càng già càng cay, cục cưng, chú đã từng gặp đủ các loại sóng to gió lớn rồi!"  

"Ô, vậy thì tốt rồi." Khương Mạn gật đầu.  

Giọng điệu thoải mái đã dẫn dắt chú Elijah mở "cánh cửa dẫn đến thế giới mới".  

Ban đầu, Elijah không tin, thậm chí còn cẩn thận nhìn ngắm cô cháu gái quý giá của mình với ánh mắt như nhìn người thiểu năng.  

Bất đắc dĩ, Khương Mạn chỉ còn cách thể hiện "kỹ năng tạo ra lửa" một cách nhẹ nhàng.  

Mặc dù hiện tại khả năng khống chế lửa cô cô rất tốt nhưng trong lâu đài cổ có quá nhiều đồ đạc bằng gỗ và đồ cổ, nếu đốt những thứ này cũng sẽ là đốt tiền của gia đình mình!  

Thấy biểu cảm của Elijah có chút kỳ lạ, cô thở dài, nhìn Bạc Hạc Hiên nhướng mày nói: "Hay là anh biến hình cho chú ấy xem?"  

Khóe miệng Elijah giật giật, "Người sói và ma cà rồng ư?"  

“Có súng không?” Bạc Hạc Hiên hỏi.  

Vẻ mặt Khương Mạn kỳ quái: "Chứng minh thực lực mà tự làm hại chính mình, điều này là không cần thiết?"  

Bạc Hạc Hiên nhìn cô với ánh mắt trống rỗng.  

Elijah lấy ra một khẩu súng lục từ trong ngăn kéo ra và nhắm vào Bạc Hạc Hiên.  

Mặt Bạc Hạc Hiên không chút cảm xúc, Khương Mạn uống một ngụm rượu.  

Elijah thấy vẻ mặt của anh và cháu gái mình vô cùng bình thản, có phần không hài lòng với trò đùa quái đản này.  

"Tại sao hai người không sợ?!"  

Khương Mạn chớp mắt: "Chú còn chưa chốt an toàn, cũng sẽ không bóp cò, vậy thì sợ cái gì chứ?"  

"Hơn nữa, trong đó cũng không có viên đạn nào, đúng không?"  

Elijah: "……"  

"Cục cưng, sao cháu lại biết được?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.