Chương trước
Chương sau
Khách khứa ở đây, có kẻ nào không phải là hồ ly thành tinh?    

Nước mắt cá sấu, kẻ nào tin thì kẻ đó chết!    



Khương Mạn phì cười ra tiếng, nếu không phải chó ngáp phải ruồi, Quỷ Hồ tình cờ là bạn cũ của anh ba, thì chỉ e là giờ này cô đã được hưởng thụ ‘dịch vụ chăm sóc của sát thủ’ từ hội thợ săn rồi!   

Dám thuê cả sát thủ tới giết cô thì lúc này sẽ dễ dàng sợ hãi và hối hận sao?    

“Nói chuyện có đạo lý chút đi, tổng giám đốc Hoa, kỹ năng diễn xuất này của ông đem đi đâu cũng khó kiếm ăn đấy.”    



Khương Mạn cảm khái, giọng điệu từ tốn, trào phúng và chế giễu, vẫn như một lưỡi dao lạnh lẽo, cứa vào lòng người.  

“Hoa Viện diễn vai kẻ điên quả đúng là chân thực sắc nét, kẻ làm ba như ông sao không chịu học hỏi một chút vậy?”    

Tiếng than khóc của Hoa Thành Hùng chợt ngừng lại, bất giác nhìn Khương Mạn, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.    

Khương Mạn cười tươi sáng, “Đừng ngẩng đầu, kỹ năng diễn xuất sẽ rớt xuống đấy.”    

Cô cầm ly rượu, chậm rãi đi về phía sân khấu, dưới tầm mắt của tất cả mọi người, trực tiếp đổ cả ly rượu lên đầu Hoa Thành Hùng, sắc mặt lạnh lùng đến cực độ:  

“Không phải muốn diễn sao? Vậy thì diễn đàng hoàng cho tôi xem!”    

“Diễn tới khi nào tôi vừa lòng mới thôi.”  

、  

Hiện trường lặng ngắt như tờ. Tiếng khóc của Hoa Thành Hùng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt vô cùng phẫn uất.  

"Khương Mạn, tao sẽ giết mày!!"  

Hoa Thành Hùng chưa kịp đứng dậy thì một hòn đá bay tới đập trúng đầu gối của ông ta khiến ông ta khuỵu xuống, mất trọng tâm không ổn định và ngã sang một bên.  

Vài tiếng ầm ầm vang lên, ông ta lăn từ mép sân khấu chính xuống, cú ngã này cũng không nhẹ!  

"Ối" Quỷ Hồ hét lên rồi che miệng lại, lắc lắc súng cao su trong tay.  

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại đồ chơi này, vì tò mò nên tôi đã chơi một chút. Ôi, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi ông!"  

Quỷ Hồ vội vàng chạy đến đỡ Hoa Thành Hùng dậy và phủi bụi trên người cho ông ta như thể anh ta thực sự cảm thấy có lỗi.  

“Tránh ra!” Hoa Thành Hùng đẩy anh ta ra, sau gáy có cảm giác đau nhói như muỗi đốt, nhưng lúc này ông ta tức giận đến mức hoàn toàn không thể cảm nhận được.  

Quỷ Hồ giơ hai tay lên, trực tiếp lùi lại, khi nhìn lướt qua sân khấu chính, nhanh chóng nháy mắt với Khương Mạn.  

" Diễn ít như vậy sao? Hoa tổng thật không thể giữ được bình bĩnh." Khương Mạn thản nhiên cười nói:   

"Đế Quốc là xã hội sống và làm việc theo pháp luật, giết người là phạm pháp. Vừa rồi là ông đang uy hiếp tôi sao?"  

“Mọi người cũng đều nghe thấy rồi chứ?” Cô cười ha ha rồi nói với khách khứa.  

"Nghe thấy rồi! Hoa Cẩu Hùng này coi thường pháp luật!" Anh cả nhà họ Tề là người đầu tiên đứng lên.  

Vương Tùng cũng không chịu thua kém nói: "Dám nói chuyện giết người trước mặt nhiều người như vậy, gan của Hoa Thành Hùng thật sự lớn bằng trời rồi!"  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.