Tù binh được xử lý, Khuất Trọng rất mau tới bẩm báo. Bọn họ căn bản không có tổn thất nhân lực, bất quá mất mấy cái thuyền, xem như là bị tổn thất vật lực. Lần này đánh trận có thể nói là rất "tiết kiệm", có thể nói là hoàn toàn thắng lợi.
Ngô Củ cười nói:
"Tốt, truyền lệnh xuống, khao thưởng ba quân!"
Khuất Trọng vội vã chắp tay nói:
"Vâng. Tạ ơn Vương thượng."
Ngô Củ còn nói:
"Đúng rồi, ngươi đi gọi Hữu Tư Mã đến, Quả nhân có chuyện dặn dò hắn."
Khuất Trọng có chút chần chờ, bất quá vẫn gật đầu đi nhanh ra ngoài.
Khuất Trọng vốn muốn cho người khác đi gọi, nhưng dọc đường không gặp binh lính rảnh rỗi. Các binh sĩ đều bận rộn chuyện tù binh hoặc giúp người bị thương. Mặc dù không có tổn thất mạng người, nhưng có người bị thương, còn phải bận rộn xử lý. Khuất Trọng đã đi tới cửa lều, không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi vào.
Yển Cưu đang cùng các tướng lĩnh thương nghị, dáng dấp kia có chút trầm ổn, so với ngày thường cười toe toét không câu nệ tiểu tiết hoàn toàn khác nhau.
Khuất Trọng tiến vào, Yển Cưu liền dời tầm mắt khỏi bản đồ, ngẩng đầu lên. Khuất Trọng đón nhận ánh mắt của hắn, trong lòng có chút kinh sợ, luôn cảm thấy bị một con hổ nhìn chằm chằm, phát lạnh khắp cả người.
Từ ngày ấy, hai người mặc dù có gặp nhau, thế nhưng đều là bình thường. Yển Cưu giống như ngày uống say cái gì cũng không nhớ rõ, không có đối với Khuất Trọng không cung kính.
Khuất Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu/465497/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.