Tiệc rượu vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người cụng ly nâng cốc. Triệu Gia ăn không ngon, đứng lên rời đi. Hắn muốn ra bên ngoài tùy tiện đi dạo một chút. 
Triệu Gia đi ra ngoài dạo, rất nhanh liền nghe có tiếng bước chân lại đây. Hắn cho là Phong Thư tới khiêu khích, kết quả không đúng. Hắn quay đầu nhìn lại thấy quốc quân Ngạc quốc. 
Triệu Gia làm lễ nói: 
"Ngạc Quân." 
Quốc quân Ngạc quốc cười híp mắt nói: 
"Triệu tướng quân! Lão phu nghe nói Công tử ở Tần quốc rất nổi danh, uy phong lẫm lẫm, chính là tướng quân bách thắng. Lão phu vô cùng kính ngưỡng." 
Triệu Gia nghe quốc quân Ngạc quốc thấy sang bắt quàng làm họ, chỉ là hơi khiêm nhường một chút, cũng không nói gì. Quốc quân Ngạc quốc lúc này lại giả bộ thở dài, nói: 
"Ai, bất quá đáng tiếc mà..." 
Triệu Gia nghe ông ta nói, híp mắt, vẫn không tiếp lời. Quốc quân Ngạc quốc có điểm lúng túng, không thể làm gì khác hơn là tự biên tự diễn nói: 
"Bất quá đáng tiếc. Triệu tướng quân mặc dù là nhân tài, thế nhưng không có quân chủ anh minh phát hiện. Bây giờ ngài như khối ngọc thô chưa mài dũa, bị quốc quân Tần quốc ném tới Sở quốc. Mà Sở Vương tuy rằng dùng ngài, lại không có cho ngài tỏa sáng sáng, thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc..." 
Triệu Gia tựa hồ nghe ra cái gì. Quả nhiên liền nghe quốc quân Ngạc quốc nói: 
"Triệu tướng quân có nghĩ tới... tìm kỳ chủ khác hay không? Lão phu vô cùng kính ngưỡng Triệu tướng quân. Nếu Triệu tướng quân không chê, đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu/465496/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.