Chương 239
Tề Mẫn Mẫn áy náy chôn ở trước ngực Hoắc Trì Viễn, nghẹn ngào nói một tiếng: “Cảm ơn bà nội.”
Trái tim Hoắc Trì Viễn không hiểu sau bị đau. Nha đầu quá thiện lượng, vậy mà vì ba đắc tội mà tự trách mình. Anh dùng lực ôm sát cô, ôm lên lầu.
“Anh cháu cũng biết đau lòng cho vợ.” Bà nội khẽ nói với cháu gái.
“Quan tâm không tồi… còn yêu… cần nán lại quan sát.” Hoắc Tương thông minh nói.
“Đúng rồi, nhanh bảo người hầu làm canh Phúc Yên, lát nữa Tề Mẫn Mẫn dậy thì cho nó uống.” Bà nội nhớ tới Tề Mẫn Mẫn bị dọa, lập tức phân phó nói.
Hoắc Tương bất mãn kháng nghị: “Bà nội, bà đối với cháu gái cũng chưa tốt như vậy bao giờ!”
“Từ nhỏ thì tâm tính cháu đã lớn hơn cả đàn ông, chỗ nào cho bà có cơ hội quan tâm?” Bà nội Hoắc hô hô cười nói.
“Tuy cháu độc lập, kiên cường. nhưng cũng là con gái!” Hoắc Tương nằm úp sấp trong lòng bà làm nũng.
“Được được! Bà bảo người hầu hầm cháo cho cháu!” Bà nội Hoắc cưng chiều nắm lấy mặt cô.
“Hôm nay không cần làm phiền người hầu đâu. Thế nhưng vẫn cảm ơn bà nội!” Hoắc Tương dùng lực gặm một miếng trên mặt bà nội, lúc này mới chạy vào bếp.
Chỉ chốc lát sau, người hầu chạy đến hỏi: “Bà nội, cháo kia nấu thế nào?”
“A…! Tôi nói cho cô, rửa cây Ngưu Bàng, cùng ninh với hạt sen trong nửa tiếng, sau đó đun một nồi nước, cây Ngưu bàng cắt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073728/chuong-237.html