Chương 411
Lúc Hoắc trì Viễn đang hôn tới động mạnh trên cổ thì cô ngửa đầu ra sau, chịu không nổi bật cười khanh khách:”Chú….anh nên…nên cạo râu…”
“Ngứa?” Hoắc trì Viễn hài lòng khẽ cắn lên làn da mịn màng của cô.
“Ngứa…rất ngứa…” Cơ thể của Tề Mẫn Mẫn càng ngửa về phía sau, khó khăn né tránh nụ hôn của Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn nhìn mái tóc đen của Tề Mẫn Mẫn hòa vào màu đỏ thắm của mặt bàn gỗ cây tử đàn ánh mắt sáng bừng. Giọng anh thô cứng nói:”Thật muốn đặt em trên bàn, hung hăng yêu một lúc.”
“Chú, phải kiềm chế!” Tề Mẫn Mẫn cười bướng bỉnh trấn an Hoắc trì Viễn.
Trên đời này có một loại việc làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không dám làm tổn hại gì, chính là việc có người đẹp trong lòng mà không ăn được.
Hoắc trì Viễn cắn chặt hàm răng, oán hận nói:”Vui sướng khi người khác gặp họa sao?”
Tề Mẫn Mẫn tỏ ra vô tội nói:”Đâu có?”
Hoắc trì Viễn một tay kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, áp mặt cô vào ngực:”Chờ xem! Xem anh sẽ trừng trị em như thế nào!”
“Ngày kia em về nhà mẹ đẻ!” Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng khẽ cười nói. Cô làm sao có thể ngoan ngoãn chờ bị anh trừng trị được!
Anh nhất thời nghẹn họng, hận không thể trừng trị cô ba ngày ba đêm không xuống giường được.
“Vậy thì cùng về!” Hoắc trì Viễn gác cằm lên đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, dường như một chút cũng không để ý chuyện Tề Mẫn Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073436/chuong-404.html