Chương 412
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Hoắc trì Viễn khen chương trình của cô bé này nên lại gối lên đùi Hoắc trì Viễn, bắt đầu xem.
Trong chương trình, các em bé đều rất đáng yêu. Nhìn thấy bọn chúng vui vẻ, hồn nhiên khiến cô không khỏi bật cười. Đến đoạn một cô bé đang mắng chú chó nhỏ khiến nó sợ hãi, cô cười: “Sao có thể đáng yêu như thế chứ? Hoắc trì Viễn, em cũng đáng yêu như vậy sao?”
“No! So với em,….. “ Hoắc trì Viễn cười trả lời, “Em vẫn đáng yêu hơn!”
Tề Mẫn Mẫn cố ý xụ mặt xuống hỏi: “Đáng yêu? Em đã lớn như vậy mà có người nói là ‘đáng yêu’, không phải có ý nói em ngu ngốc đấy chứ?”
“Xem kìa, lũ nhóc lém lỉnh không?” Đột nhiên Hoắc trì Viễn xoay mặt Tề Mẫn Mẫn, để cô xem ti vi.
“Anh hâm mộ cũng vô dụng thôi! Trước khi em học xong y, em sẽ không sinh em bé đâu!” Tề Mẫn Mẫn phụng phịu nói.
Cô đã hại Hoắc trì Viễn không thể làm bác sĩ nữa cho nên cô muốn thay anh hoàn thành ước mơ trở thành bác sĩ mà không phải trở thành dược sĩ. Cô tin chắc ba cũng sẽ không phản đối. Cô muốn thi vào khoa Y trường đại học Q – ngôi trường Hoắc trì Viễn đã học!
“Bác sĩ sao?” Hoắc trì Viễn nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói vậy thì hơi nhíu mày, “Thế thì rất lâu!”
“8 năm!” Tề Mẫn Mẫn cười xòe 8 ngón tay lên.
“Học bác sĩ cũng được! Vậy đi Massachusetts. Với học lực của em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073434/chuong-405.html