Chương 597
“Nào có hạt vừng nào dai như vậy chứ?! Anh luôn có cảm giác em tồn tại khắp nơi!” Hoắc trì Viễn ngồi xuống đối diện Hoắc Nhiên, lạnh lùng nói.
Tề Mẫn Mẫn bị lời nói của Hoắc trì Viễn chọc cười: “Anh Hoắc Nhiên, nếu anh là một hạt vừng thì cũng là một hạt vừng sinh tồn rất mãnh liệt!”
Bà nội Hoắc nghe thấy giọng của Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn, lập tức nói với con trai đang xoa bóp cho mình: “Hoài Lễ, mau đưa mẹ ra ngoài đi!”
Hoắc Hoài Lễ vội vàng ngừng xoa bóp, bế mẹ đặt lên xe lăn, đắp một chiếc chăn lông che đầu gối cụ rồi mới đẩy bà ra ngoài.
“Bà nội, ba!” Tề Mẫn Mẫn lập tức đứng dậy, chào hai người. “Để con đẩy cho ạ!”
Bà nội vỗ vỗ mu bàn tay Tề Mẫn Mẫn đặt trên tay vịn, cười khen ngợi:“Vẫn chỉ có cháu dâu bà ngoan nhất! Hai thằng cháu kia chẳng có đứa nào hiểu chuyện cả!”
“Bà nội, nếu con quá hiếu thuận thì chị dâu nhỏ làm gì có cơ hội thể hiện chứ?” Hoắc Nhiên làm ra vẻ đương nhiên, cười nói.
“Ngụy biện!” Bà nội Hoắc ngồi bên cạnh Hoắc Nhiên, dùng lực vỗ một cái vào đầu anh ấy.
“Bà nội, đánh sẽ ngu mất, con không chữa bệnh được nữa!” Hoắc Nhiên ôm đầu, bất mãn kháng nghị.
“Chữa bệnh? Tại sao em cảm thấy công việc của anh khác xa với con người anh nhỉ?” Hoắc Tương đi từ trên lầu xuống, trêu chọc.
Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn Hoắc Tương, bất mãn than thở: “Anh nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073078/chuong-590.html