Chương trước
Chương sau


Chương 620

Cơm nước xong, Tề Mẫn Mẫn liền kéo Tề Bằng Trình đến thư phòng chơi cờ nhảy.

Tề Bằng Trình cưng chiều nhìn con gái, cố ý đi nhầm vài bước, vì muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái.

“Ba, ba cứ nhường con, chơi như vậy không vui chút nào.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.

Tề Bằng Trình vui vẻ cười rộ lên:”Được rồi được rồi! Ba không nhường nữa!”

Tề Mẫn Mẫn cầm quân cơ liên tục đi vài chục bước, kiêu ngạo cười nói:”Ba, đến lượt ba.”

“Bảo bối sao lại lợi hại như vậy?” Tề Bằng Trình khoa trương nói.

“Ba toàn trải đường giúp con, sao con có thể không lợi hại chứ?” Tề Mẫn Mẫn xì một tiếng cười.

Tề Bằng Trình cười dịch chuyển một quân cờ:”Ba cho con đi lại, nhìn xem con đi thế nào kìa.”

“Ba, ba thế này mới thực sự là lợi hại! Con thua.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy nước cờ của ba xong, đường của ba biến thành đường cái, mà con đường của mình lại bị chặt đứt, liền thừa nhận thất bại.

Tề Bằng Trình cười dỗ con gái:”Tức giận à?”

“Không! Tâm phục khẩu phục!” Tề Mẫn Mẫn ngồi cạnh Tề Bằng Trình, ôm cổ ông, làm nũng nói:”Ba, đã lâu rồi không thỏa mái chơi cờ nói chuyện phiếm với ba rồi. Con rất nhớ những ngày ba con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.”

Tề Bằng Trình vuốt ve tóc của con gái, trong lòng cảm xúc vô hạn:”Ba không nên mang thêm người về nhà này. Nếu chỉ có mỗi hai cha con chúng ta, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì hết.”

“Ba, có chuyện con vẫn chưa nói với ba.” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc nhìn ba, “Hoắc trì Viễn đã biết hết rồi.”

“Cái gì?” trong lòng Tề Bằng Trình lập tức kinh hoảng, căng thẳng ngồi thẳng người,”Chuyện từ khi nào? Cậu ta có làm gì tổn thương con không?”

“Đã hơn hai tháng rồi. Con không nói cho ba vì sợ ba lo lắng. Tuy rằng anh ấy biết con là hung thủ nhưng cũng không hề làm tổn thương con, vẫn đối với con rất tốt, còn giúp ba đẩy mạnh tiêu thụ số thuốc mới, Cho nên ba không cần phải lo lắng cho con. Con và Hoắc trì Viễn nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Vậy là tốt rồi.” Tề Bằng Trình lau mồ hôi lạnh trên trán, thở ra một hơi thật dài.

“Không dọa cho ba sợ chứ?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn ba. Cô không biết bệnh tim của ba có bị mình gây áp lực không. Cô hy vọng có một ngày, ba không phải lo lắng cho cô nữa.

“Sợ chứ. May mà không sao, biết cậu ta vẫn đối tốt với con, ba an tâm rồi. Tình yêu cần phải che chở cẩn thận, con trăm ngàn lần đừng vì được cưng chiều mà kiêu ngạo. Con có tùy hứng với cha thế nào cũng không liên quan vì tình yêu ba dành cho con không cần nhận lại.” Tề Bằng Trình phá lệ nghiêm túc dặn dò con gái. Nếu có thể dùng tình yêu hóa giải hận thù, đó mới chính là kết cục tốt nhất.

“Tề Mẫn Mẫn hiểu rồi.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.

Tề Lạc mang hai tách cà phê đi tới, lộ ra tươi cười ngọt nào nói:”Ba, chị, con pha cà phê cho hai người.”

Tề Bằng Trình nhận lấy một tách, đưa lên mũi ngửi một chút:”Rất thơm.”

“Là cà phê phân mèo con cố ý nhờ ba của bạn học mang từ Indonesia về.” Tề Lạc lấy lòng nói.

Tề Mẫn Mẫn đoạt lại tách cà phê trong tay Tề Bằng Trình, nghiêm mặt nói:”Ba, ba quên lời bác sĩ dặn dò rồi à?”

“Nói cái gì? Trí nhớ ba không tốt, quên mất rồi.” Tề Bằng Trình cười haha hai tiếng, tự biết đuối lý nên ngậm miệng.

“Bác sĩ nói tim ba không tốt, không được uống đồ uống có chất kích thích, nhất là cà phê và trà đặc. Ba có nhớ là cần phải nghe theo không?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng mắt nhìn Tề Bằng Trình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.