Chương 620
Cơm nước xong, Tề Mẫn Mẫn liền kéo Tề Bằng Trình đến thư phòng chơi cờ nhảy.
Tề Bằng Trình cưng chiều nhìn con gái, cố ý đi nhầm vài bước, vì muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái.
“Ba, ba cứ nhường con, chơi như vậy không vui chút nào.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
Tề Bằng Trình vui vẻ cười rộ lên:”Được rồi được rồi! Ba không nhường nữa!”
Tề Mẫn Mẫn cầm quân cơ liên tục đi vài chục bước, kiêu ngạo cười nói:”Ba, đến lượt ba.”
“Bảo bối sao lại lợi hại như vậy?” Tề Bằng Trình khoa trương nói.
“Ba toàn trải đường giúp con, sao con có thể không lợi hại chứ?” Tề Mẫn Mẫn xì một tiếng cười.
Tề Bằng Trình cười dịch chuyển một quân cờ:”Ba cho con đi lại, nhìn xem con đi thế nào kìa.”
“Ba, ba thế này mới thực sự là lợi hại! Con thua.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy nước cờ của ba xong, đường của ba biến thành đường cái, mà con đường của mình lại bị chặt đứt, liền thừa nhận thất bại.
Tề Bằng Trình cười dỗ con gái:”Tức giận à?”
“Không! Tâm phục khẩu phục!” Tề Mẫn Mẫn ngồi cạnh Tề Bằng Trình, ôm cổ ông, làm nũng nói:”Ba, đã lâu rồi không thỏa mái chơi cờ nói chuyện phiếm với ba rồi. Con rất nhớ những ngày ba con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.”
Tề Bằng Trình vuốt ve tóc của con gái, trong lòng cảm xúc vô hạn:”Ba không nên mang thêm người về nhà này. Nếu chỉ có mỗi hai cha con chúng ta, có lẽ sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073040/chuong-612.html