Chương trước
Chương sau


Chương 621

“Ba nhớ rồi. Ba chỉ tự nhiên uống có một tách.” Tề Bằng Trình dựng thẳng một ngón tay, có chút đáng thương nói,”Chỉ một tách thôi, không có việc gì đâu.”

“Tôi không tin là ngẫu nhiên!” Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng, đặt cà phê lên bàn trà, “Tề Lạc, ba không có cách nào bỏ cà phê nhưng chẳng lẽ cô và dì cũng không hiểu biết như vậy? Biết rõ ràng tim ba không tốt, hôm nay lại đau sao cô có thể để ba uống thứ có chất kích thích như vậy hả?”

“Em không biết!…Lần sau em sẽ không dám thế nữa!” Tề Lạc xấu hổ nói. Quả thật cô ta không cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò, vì cô ta cho rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ta.

“Tôi đã kết hôn, cô và dì cũng nên quan tâm chăm sóc ba hơn nữa. Đừng coi sức khỏe của ba thành trò đùa!” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng dạy bảo Tề Lạc.

Tề Lạc thầm hừ một tiếng nhưng trên mặt cũng không dám để lộ gì: “Chị, em nhớ rồi! Em cảm thấy ba thích uống cà phê cho nên chỉ nghĩ để ba uống cho đỡ thèm thôi! Em quả thật không biết sức khỏe của ba không phù hợp để uống cà phê!”

“Tề Lạc, cô không quan tâm đến ba thì tôi nói gì được đây?” Tề Mẫn Mẫn cười trào phúng nhìn Tề Lạc.

Tề Lạc chỉ nói một câu không biết đã không còn thấy sai lầm của bản thân nữa. Nhưng mà cô ta lại không ý thức được rằng chỉ một câu ‘không biết’ thể hiện cô ta chẳng quan tâm gì đến ba. Vì chưa từng quan tâm nên mới không biết ba phải kiêng những thư sgif.

“Để em đi đổ!” Tề Lạc lạnh mặt, bưng cà phê đi ra ngoài.

“Quay lại! Tề Lạc, cô không biết rằng đổ đi rất phí phạm sao? Cho dù ba là tổng giám đốc tập đoàn Bằng Trình thì cô cũng không được lãng phí như vậy!” Tề Mẫn Mẫn tiếp tục răn dạy.

Rốt cuộc Tề Lạc cũng không còn kiên nhẫn nữa, xoay người bất mãn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Rốt cuộc chị muốn tôi làm như thế nào?”

“Để cà phê lại, cô ra ngoài đi! Tôi muốn chơi cờ với ba. Cô và mẹ cô khiến tôi ghê tởm, ăn cơm không nổi, cũng đừng để tôi nôn hết tất cả ra! Nghe hiểu không?” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng nói.

Cô thật sự không hiểu tại sao da mặt Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc lại dày như vậy. Lúc ăn cơm chiều đã như thế, khiến cô cảm thấy ghê tởm.

“Nghe hiểu!” Tề Lạc rít lên một tiếng, đặt cà phê xuống, tức giận rời đi.

“Ba, hai chúng ta chơi thêm một ván!” Tề Lạc rời khỏi phòng làm việc, Tề Mẫn Mẫn bưng tách cà phê, vừa uống vừa chơi cờ với ba.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ định đi nước nào thì tiếng điện thoại di động vang lên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, thấy là tin nhắn của Hoắc trì Viễn. Cô cười tươi rói như ánh dương mùa hè.

‘Vừa đến khách sạn, nhớ em!’ Tin nhắn của Hoắc trì Viễn cực kỳ ngắn gọn nhưng rất ấm áp.

Tề Mẫn Mẫn lập tức trả lời: ‘Chú à, có phải anh nhớ em dạt dào như nước không?’

Hoắc trì Viễn lập tức trả lời lại: ‘Nhớ anh sao?’

Tề Mẫn Mẫn gửi một icon xị mặt, ‘Anh không trả lời em, sao lại muốn em trả lời anh trước hả?’

Hoắc trì Viễn: ‘Anh nhớ em rất nhiều, dạt dào như biển vậy! Ok? Nhớ anh không?’

Tề Mẫn Mẫn không gây khó dễ cho Hoắc trì Viễn: ‘Nhớ, rất nhớ, cực kỳ nhớ!’

Hoắc trì Viễn: ‘Anh đi tắm đây! Có xem video không?’

Tề Mẫn Mẫn gửi một icon buồn nôn rồi tắt điện thoại di động.

Chắc Hoắc trì Viễn đang cười đau cả bụng rồi.

Sao da mặt anh càng lúc càng dầy thế chứ?

Vậy mà định để cô clip anh tắm sao?

“Hoắc trì Viễn à?” Tề Bằng Trình quan tâm cười hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.