Chương trước
Chương sau


Chương 635

“Con vĩnh viễn là con gái của ba.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cánh tay Tề Bằng Trình, ở trong lòng ông làm nũng.

“Suy nghĩ hẳn là đã sớm bay đến bên kia cùng Hoắc trì Viễn rồi đi?” Tề Bằng Trình nhéo lấy chóp mũi của Tề Mẫn Mẫn, cười nói.

“Con không phải là đang ở bên cạnh ngài sao?” Tề Mẫn Mẫn nhõng nhẽo cười nói.

“Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán**! Con cho rằng ba con bị mù sao?” Tề Bằng Trình cười trêu nói.

“Ba!” Tề Mẫn Mẫn làm nũng kháng nghị.

Tề Bằng Trình vui vẻ cười hỏi: “Hôm nay có cần làm bài tập không?”

“Con làm xong ở trường rồi.” Tề Mẫn Mẫn cười đáp. Tuy có xin Ninh Hạo đưa Vương Giai Tuệ đi bệnh viện khám, nhưng ba giờ cô đã về trường rồi. Hôm nay có Ninh Hạo hỗ trợ, bài tập hoàn thành vô cùng thuận lợi.

“Vậy cùng ba chơi cờ!” Tề Bằng Trình ấn Tề Mẫn Mẫn lên ghế sô pha, sau đó quay lại lấy cờ nhảy.

“Ba, lần này người không thể nhường con a!” Tề Mẫn Mẫn cười cười ra lệnh.

“Con gái của ba thông minh như vậy, ba phòng bị còn không kịp, làm sao có năng lực nhường con??” Tề Bằng Trình sủng nịch vò rối tóc dài của Tề Mẫn Mẫn, cười nói.

“Ba biết hai chữ “ khiêm tốn” viết như thế nào không?” Tề Mẫn Mẫn bị ba trọc cười nắc nẻ.

“Biết. Khiêm là khiêm tốn, đạo lý khiêm tốn.” Tề Bằng Trình thu lại cười đùa, nghiêm trang trả lời.

Chơi cờ với ba đến muộn, cho đến khi Tề Mẫn Mẫn buồn ngủ không mở nổi mắt mới trở lại phòng mình. Vừa rửa mặt xong xuôi thì di động báo có tin nhắn. Cô mở lên xem, là tin nhắn của Hoắc trì Viễn.

“Ngủ chưa?”

“Chưa ạ! Đang chuẩn bị ạ, anh thì sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức trả lời lại.

“Đang nhớ em!” Hoắc trì Viễn trả lời ngắn gọn nhưng đầy tình cảm khiến cho Tề Mẫn Mẫn cảm động.

“Em cũng nhớ anh!” Tề Mẫn Mẫn còn gửi cho Hoắc trì Viễn một icon người bị thần Cupid bắn trúng. Trong đầu lại tưởng tượng ra dáng vẻ cười đáng ý của Hoắc trì Viễn.

“Hôm nay có chuyện gì vui không?” Có lẽ Hoắc trì Viễn quá nhàm chán nên thuận miệng hỏi một câu.

“Có ạ!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng gật đầu, “Giờ cơm trưa, lúc Hạ Minh Minh đi mua cơm, đang cầm xuất cơm có canh trứng cà chua, định giả vờ không đứng vứng, định đổ lên người em. Em lại kịp thời giơ tay đỡ cô ta nên phần canh trứng cà chua đổ lên người cô ta. Hình ảnh đó thật đẹp, em không dám nhìn.”

“Cô ta còn chưa ngoan ngoãn sao?” Hoắc trì Viễn cau mày, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.

“Chắc hẳn vẫn không cam lòng rồi!” Tề Mẫn Mẫn chu miệng lên.

Tại sao Hạ Minh Minh này lại không hiểu chuyện như vậy chứ?

“Không cần quan tâm đến cô ta! Cứ để anh giải quyết!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng trả lời.

“Không cần! Một chút mánh khóe của cô ta em có thể xử lý được!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng từ chối.

“Chú à, hôm nay vẫn còn có chuyện khác thú vị, anh có muốn nghe hay không?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười.

“Chuyện gì vậy?”

“Dương Nguyệt Quyên mua đồ cưới cho em! Mua tận 50 chiếc lắc vàng. Bà ta muốn biến em thành cô dâu hoàng kim!” Tề Mẫn Mẫn bật cười.

“50 chiếc? Em chắc chắn không phải là 5 chiếc chứ?” Hoắc trì Viễn buồn cười hỏi.

Tề Mẫn Mẫn lập tức trả lời: “Em chắc chắn, là 50 chiếc. Ông xã của cô dâu hoàng kim, anh có cảm tưởng gì vậy? Có cảm thấy quá kinh dị không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.