Chương 637
Hoắc trì Viễn liên tục gửi tới những icon cười to, khoa trương nói: Làm sao lại chỉ có một chút thích??!
Tề Mẫn Mẫn:?
Hoắc trì Viễn: Là cực kỳ thích! Vô cùng thích!
Tề Mẫn Mẫn cũng không có hy vọng nhiều vào việc anh sẽ nói ra chữ” Yêu” kia, trong lòng tuy có ít nhiều mất mác, nhưng vẫn vô cùng vui mừng: Vô cùng là ít hay nhiều? Một hộp trang sức lớn nhỏ sao?
Hoắc trì Viễn tựa hồ như bị Tề Mẫn Mẫn đùa đến hư hỏng, đùa lại cô: Hai hộp trang sức lớn nhỏ!
Trên trán Tề Mẫn Mẫn xuất hiện vài đường hắc tuyến: Chú, anh sẽ không so với núi cao, biển sâu sao?
Hoắc trì Viễn: Hoắc trì Viễn anh từ trước đên nay chưa từng nói dối. (icon cười to)
Tề Mẫn Mẫn lập tức gửi lại icon phẫn nộ: Ngày mai anh không cần về nữa!
Tề Mẫn Mẫn giả bộ tức giận rời khỏi hộp thư, không hồi đáp tin nhắn của Hoắc trì Viễn. Chỉ trong chốc lát, điện thoại của anh liền gọi tới.
“Bé con, thực tức giận?” Hoắc trì Viễn cười hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn phồng lên, cố ý hừ một tiếng: “Anh nói xem?”
“Vậy ngày mai anh không thể về thành phố A rồi.” Hoắc trì Viễn thương tâm nói.
“Anh dám!” Tề Mẫn Mẫn lập tức nóng nảy. Anh đã đi được 5 ngày rồi! Cô rất nhớ anh, anh còn không biết sao? Chính anh đã hứa sẽ trở về, làm sao có thể nuốt lời?
“Ngủ một giấc thật ngon. Sáng mai anh liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3073006/chuong-629.html