Chương 1022
Anh rút di động, mở chức năng đèn pin, chiếu vòng vòng lên trên: “Hi vọng họ có thể nhìn thấy ánh sáng này mà biết được vị trí của chúng ta!”
Tề Mẫn Mẫn để tay lên miệng, dùng hết sức lực hô to: “Ba, con ở đây! Tề Mẫn Mẫn ở chỗ này!”
Có lẽ là quá mệt mỏi, trên người đang chảy máu, cho nên tiếng kêu của cô chẳng khác nào tiếng mèo kêu.
Hoắc trì Viễn đưa điện thoại di động cho Tề Mẫn Mẫn: “Em chiếu đèn lên đi!”
Tề Mẫn Mẫn gật đầu, học Hoắc trì Viễn, di chuyển đèn pin vòng vòng.
“Con và Tề Mẫn Mẫn ở đây! Ba, chúng con bị thương!” Hoắc trì Viễn lớn tiếng hô, từng tiếng từng tiếng một.
Những tiếng bước chân dần rõ ràng hơn, Tề Mẫn Mẫn nghe thấy giọng nói hoảng hốt của ba.
“Tề Mẫn Mẫn!” Tề Bằng Trình lần theo giọng nói và nguồn sáng tìm thấy Tề Mẫn Mẫn. Ông thấy khuôn mặt tái xanh và suy yếu của cô bị dọa sợ: “Hoắc trì Viễn, đây là có chuyện gì?”
“Con bị trẹo chân, Tề Mẫn Mẫn đi nhặt nhánh cây bị rơi vào bẫy, sinh non!” Hoắc trì Viễn đau đớn trả lời.
“Bảo bối đáng thương của ba!” Tề Bằng Trình đau lòng ôm Tề Mẫn Mẫn đang ở trên đùi Hoắc trì Viễn, rơi nước mắt nói. Ông trầm giọng nói với anh, “Trở về phải giải thích rõ tại sao lại lại không chăm sóc Tề Mẫn Mẫn!”
“Ba, đó không phải là lỗi của Hoắc trì Viễn, là có người muốn giết tụi con!” Tề Mẫn Mẫn lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-that-quyen-ru-2/3072234/chuong-1014.html