Chương trước
Chương sau


Chương 1711

Bóng lưng của cô hướng ra phía ngoài dò xét để cho anh nhìn thấy như cánh bướm úa tàn muốn giương cánh ra ngoài.

Anh lập tức chạy nhanh tới, ôm lấy eo của Tề Mẫn Mẫn, kéo cô rời khỏi cửa sổ.

“Nha đầu, em muốn làm gì?” Hoắc Trì Viễn bối rối hỏi han.

“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong đầu lại bắt đầu hiện lên cảm giác đau đớn.

“Em đã hại bác gái thành người sống đời sống thực vật, lại còn muốn hại chết chính mình sao?” Hoắc Trì Viễn đau lòng quát.

Tề Mẫn Mẫn đặt ngón trỏ ở trên môi thở dài một tiếng, sau đó thần kinh nói: “Anh không biết là sau khi nhảy xuống thì xong hết mọi chuyện sao?”

“Xong hết mọi chuyện? Em cho là em chết có thể chuộc tội được không? Một cái mạng của em có thể làm được gì?” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ rống to.

Phẫn nộ lấn át sợ hãi trong lòng anh, anh không chú ý tới ngữ khí của mình có bao nhiêu bén nhọn.

“Ít nhất cũng là một cái mạng.” Tề Mẫn Mẫn đờ đẫn trả lời.

“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Kia lúc trước vì sao lại hại bác gái?” Hoắc Trì Viễn đau lòng hỏi han.

Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ôm lấy đầu, tố chất thần kinh quát: “Em liền muốn hại bà ấy, em muốn giết bà ấy, em muốn giết bà ấy.”

Hoắc Trì Viễn nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, phẫn nộ đẩy cô ra, hung hăng vung một cái tát: “Em bình tĩnh lại đi.”

Nói xong, Hoắc Trì Viễn đóng toàn bộ cửa sổ lại, nhìn cũng không nhìn đến Tề Mẫn Mẫn ngã trên mặt đất, lạnh lùng xoay người rời đi.

Tề Mẫn Mẫn đau đớn ôm má quỳ rạp trên mặt đất, hồi lâu không có nhúc nhích.

Trong đầu vẫn có âm thanh nói cho cô: Mày là người có tội, mày là tội phạm giết người.”

Cô dùng lực quăng đầu, nghĩ muốn đuổi âm thanh kia ra khỏi đầu, nhưng nó lại giống như một loại ma chướng, chui vào trong đầu cô, không chịu rời đi.

Mặt đau quá.

Cô đứng lên, mờ mịt nhìn cửa sổ phòng nhắm chặt.

Vừa rồi sường như Hoắc Trì Viễn từng trở về.

“Một cũng trăm rồi hả? Em cho là em chết có thể chuộc tội? Một cái mạng của em có thể làm được gì?”

“Em hại chết người, hiện giờ đã biết nghiệp chướng nặng nề rồi chứ? Lúc trước vì sao lại hại bác gái?”

“Em bình tĩnh lại đi!”



Hoắc Trì Viễn lạnh lùng vô tình mà nói từng câu một như dao khoét vào trong lòng cô.

Cô hại chết phu nhân Tưởng, đúng là nghiệp chướng nặng nề.

Cho dù dùng một cái mạng này để đền, cô cũng chỉ có thể đền một, không trả được hai mệnh nhà họ Tưởng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.