Lúc chia tay bụng đầy oán hận, cảm thấy con tôi sinh, tôi nuôi không liên quan gì đến ông, mà quên mất huyết thống thì không cắt đứt được. Bà không cho con hưởng thụ lợi ích mà cha đem đến, làm khổ con cũng làm khó chính mình. Sau này người đàn ông kia già rồi, con cái vẫn có nghĩa vụ phụng dưỡng ông ấy, không bằng nhận sự bù đắp của ông ấy, xem như ông ấy trả lại cho mình thứ nợ mình, tội gì làm khó chính mình.
Nửa đêm tỉnh lại chăm sóc bà cụ mấy lần, sáng sớm hôm sau nhờ bác gái ở tây phòng chăm sóc một chút, tự cô đạp xe đến nhà chú họ. Vừa vào cửa, không nhiều lời cũng không vào nhà, trực tiếp ở trong viện đi thẳng vào vấn đề, hấp dẫn đám đông quần chúng ăn dưa.
“Trả lại tiền cha chồng tôi nhờ chú chuyển giùm cho tôi.”
Chú thím họ hoảng loạn, chú họ mở miệng tiếp tục chơi xấu: “Đã nói là gửi trả lại rồi, mẹ chồng cháu nói không cần, chú liền trả lại rồi.”
“Cha chồng cháu hiện giờ ở Mỹ, lần trước viết thư có nói số điện thoại trong nhà. Nếu chú nói như vậy, vậy cháu sẽ đến bưu điện gọi cuộc điện thoại quốc tế, ba bên đối chất.”
Thế mà còn có điện thoại liên lạc sao? Vậy chính là lập tức có thể liên lạc. Chú họ lập tức hoảng sợ. Tiền nhờ ông ta chuyển, tiền trà nước cho ông ta, nếu ông ta dám lấy hết…
“Không, tôi không có nhận tiền này.”
Cái ông này lại thật sự muốn tự mình lấy hết, xem ra số tiền này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-thanh-nien-tri-thuc-trong-sinh/4507170/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.