Lý Hà thở phào nhẹ nhõm, đưa hai đứa con mấy cái bánh quy, bảo chúng ra ngoài chơi, ngồi trên giường đất chờ bà cụ dặn dò cô. Sự ăn ý không cần lời nói này rất trấn an bà cụ, chờ cháu đi rồi chậm rãi mở miệng.
“Mẹ và cha Hải Dương kết hôn năm 1946, sau đó núi sông xao động. Ông ấy…”
Bà cụ nói đến đây thì thở ngắn than dài, chuyện này nén trong lòng nhiều năm chưa hề nhắc lại. Hiện giờ thấy bản thân không ổn, giao phó con trai và cháu trai cho cô, phải nói sự tình với cô rõ ràng, xảy ra chuyện gì thì cô cũng tiện đáp trả, tránh cho mơ màng hồ đồ để người ta lừa.
“Ông ấy muốn đi, mẹ không chịu, vì chuyện này mà cãi đến mức không muốn cãi nữa. Sau đó thật sự khuyên mẹ không được, bản thân ông ta rời đi. Có điều nghe nói xảy ra chuyện, mẹ vẫn luôn cho rằng ông ấy đã chết trên đường. Mấy năm nay vừa tiếc vừa hận, chưa bao giờ nhắc tới ông ấy với Hải Dương.”
Bà cụ lắc đầu, khịt khịt mũi, chậm rãi tiếp tục: “Năm kia viết thư cho mẹ, lại gửi tiền, mẹ tức nên trả về. Lúc ấy quá kích động, hiện tại ngẫm lại kỳ thật không cần thiết. Lúc trước quyết định của ông ấy đều không phải là sai, nếu ông ấy ở lại, vậy phải chịu khổ mười năm. Ông ấy vừa đi, bản thân được sống tốt, bên Đại Lục cho rằng ông ấy đã chết, hai mẹ con mẹ cũng không bởi vậy chịu khổ.
Hải Dương hiện giờ như vậy, có thể có cha nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-thanh-nien-tri-thuc-trong-sinh/4507169/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.