"Tôi biết mà." Cố Thiên Tuấn gật đầu, anh biết Chu Hán Khanh rất thương Mộng Chỉ, bình thường cứ lo nghĩ cho hai người họ. Trong chuyện kinh doanh ở công ty, Chu Hán Khanh cũng rất siêng năng thật thà, và không hề xen quá nhiều vào những việc quan trọng. Nghe nói anh và Mộng Chỉ cùng lớn lên, nên tình cảm rất tốt. 
Đối với người anh họ Chu Hán Khanh này của Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn luôn đối đãi rất phải phép. 
Cứ như vậy, hai người họ trò chuyện suốt đoạn đường, chủ yếu vẫn là xoay quanh Chu Mộng Chỉ, rất nhanh đã về đến biệt thự của Cố Gia. 
Cố Thiên Tuấn và Chu Hán Khanh vừa bước vào cửa sảnh biệt thự, Chu Mộng Chỉ đứng đợi đó từ trước lập tức chạy ra trước đón họ. 
"Thiên Tuấn anh về rồi à!" Chu Mộng Chỉ ôm chằm lấy Cố Thiên Tuấn, khuôn mặt ốm yếu với một niềm vui không thể cất giấu. 
"Ừm." Cố Thiên Tuấn nhếch miệng, nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Mộng Chỉ. 
Chu Hán Khanh đứng yên một chỗ, nhìn Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn ôm nhau, lặng lẽ xoay người đi ra khỏi phòng khách. 
Trời thu ban đêm, gió cứ lạnh mát từng cơn, Chu Hán Khanh mặc bộ đồ tây trên người và từng bước đi về phòng mình: Anh không biết những ngày tháng của mình còn được bao lâu, nhưng anh biết, anh chỉ có thể nhịn, vì nếu không nhịn thì thậm chí những ngày tháng như vậy cũng sẽ không có được. 
Trong sảnh biệt thự, Cố Thiên Tuấn bế Chu Mộng Chỉ về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt xuống giường, sau đó đưa tay chạm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-quay-lai-tong-tai-biet-sai/1495749/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.