Nam Mẫn cười mắng: “Xem chút bản lĩnh kìa, xem ra bị anh Trình xử lý đến mức phục sát đất rồi”.
Lý Vân cứng miệng nói: “Rõ ràng là anh ta bị anh xử lý đến mức phục sát đất đấy, được không?”
“Đúng đúng đúng, dù sao sợ vợ cũng là một mỹ đức của đàn ông, cho dù là luật sư lạnh lùng như anh Trình cũng không ngoại lệ”.
Lý Vân không khỏi hẹn quá hóa giận, tiến lên định tóm Nam Mẫn qua dạy bảo, Nam Mẫn nhanh nhẹn chạy lên tầng, lẽ lưỡi với anh ta: “Lêu lêu!”
“Lêu cái gì mà lêu, em đứng lại cho anh! Anh bảo đảm đánh chết em…”
Đương nhiên Lý Vân không nỡ đánh Nam Mẫn, trên thực tế cho dù có ra tay thì anh ta cũng không đánh lại được cô.
Hai anh em gây lộn mấy hồi rồi lặng lẽ dừng gây chiến.
Nam Mẫn cùng Lý Vân đến phòng bái tế bố mẹ, Lý Vân thắp hương xong, từ bồ đoàn đứng lên, đôi mắt thanh tú nhìn em gái, xoa đầu cô.
“Sống một mình ở khu vườn hoa hồng, có sợ không?”
Nam Mẫn khẽ lắc đầu: “Em không nhát gan như vậy, trong nhà có rất nhiều người làm, hơn nữa em cũng đón Nam Lâm về rồi”.
“Em họ nhà chú ba em à?”, Lý Vân vẫn có chút ấn tượng với Nam Lâm.
Nam Mẫn gật đầu: “Ừm”.
“Thế còn người vừa ngu ngốc vừa xấu xa kia là?”
Nam Mẫn nói: “Em họ nhà chú hai em, Nam Nhã”.
“Ồ, là cái tên này”.
Lý Vân nói: “Nghe nói cô ta rất ồn ào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-ngoan-hien-thay-doi-roi/2552683/chuong-225.html