Nói chuyện không nên nói.
Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta, đi vào cửa, nhìn thấy gà rán và bia trên bàn trà, chân mày anh nhíu lại: “Tối rồi còn ăn thứ này, cậu muốn mập lên hả? Hay muốn bước vào tuổi trung niên sớm?”
Hai người châm chọc lẫn nhau.
Phó Vực nhảy đến trên ghế sofa, tiếp tục gặm cánh gà: “Cậu thì biết cái gì, ông đây tranh thủ lúc quá trình trao đổi chất còn nhanh thì ăn nhiều chút, nếu thật sự đến tuổi trung niên rồi thì muốn ăn cũng không dám ăn.
Cậu có muốn ăn chút không?”
“Không muốn”, Dụ Lâm Hải lạnh lùng từ chối, qua tủ rượu lấy một chai Whisky, xách cái hai ly qua.
Ánh mắt Phó Vực nhìn chằm chằm vào băng dán trên tay anh: “Tay sao đấy?”
Không đợi Dụ Lâm Hải lên tiếng, anh ta lại nói: “Chẳng lẽ cậu đã sử dụng khổ nhục kể gì với Nam Mẫn, ba mươi sáu kế cậu phải thay đổi chứ, đừng dùng mãi một chiêu, chó sói đến rồi thì ba lần không còn hữu hiệu rồi”.
“Không có”.
Tâm tình Dụ Lâm Hải bức bách, đừng nói khổ nhục kế gì đó, dù ở anh có mổ bụng trước mặt Nam Mẫn, chắc bây giờ cô cũng sẽ không thèm nhìn anh.
Anh giơ tay muốn rót rượu thì bị Phó Vực ngăn lại: “Trên người bị thương, uống rượu gì chứ, không sợ nhiễm trùng à”.
“Chút vết thương nhỏ này có tính là gì, không đáng ngại”.
Dụ Lâm Hải xem thường, rời khỏi tay anh ta, rót ra hai ly rượu: “Cùng uống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-ngoan-hien-thay-doi-roi/2552681/chuong-224.html