Chương trước
Chương sau



Nói chuyện không nên nói.

Dụ Lâm Hải không để ý tới anh ta, đi vào cửa, nhìn thấy gà rán và bia trên bàn trà, chân mày anh nhíu lại: “Tối rồi còn ăn thứ này, cậu muốn mập lên hả? Hay muốn bước vào tuổi trung niên sớm?”
Hai người châm chọc lẫn nhau.

Phó Vực nhảy đến trên ghế sofa, tiếp tục gặm cánh gà: “Cậu thì biết cái gì, ông đây tranh thủ lúc quá trình trao đổi chất còn nhanh thì ăn nhiều chút, nếu thật sự đến tuổi trung niên rồi thì muốn ăn cũng không dám ăn.

Cậu có muốn ăn chút không?”
“Không muốn”, Dụ Lâm Hải lạnh lùng từ chối, qua tủ rượu lấy một chai Whisky, xách cái hai ly qua.

Ánh mắt Phó Vực nhìn chằm chằm vào băng dán trên tay anh: “Tay sao đấy?”
Không đợi Dụ Lâm Hải lên tiếng, anh ta lại nói: “Chẳng lẽ cậu đã sử dụng khổ nhục kể gì với Nam Mẫn, ba mươi sáu kế cậu phải thay đổi chứ, đừng dùng mãi một chiêu, chó sói đến rồi thì ba lần không còn hữu hiệu rồi”.

“Không có”.


Tâm tình Dụ Lâm Hải bức bách, đừng nói khổ nhục kế gì đó, dù ở anh có mổ bụng trước mặt Nam Mẫn, chắc bây giờ cô cũng sẽ không thèm nhìn anh.

Anh giơ tay muốn rót rượu thì bị Phó Vực ngăn lại: “Trên người bị thương, uống rượu gì chứ, không sợ nhiễm trùng à”.

“Chút vết thương nhỏ này có tính là gì, không đáng ngại”.

Dụ Lâm Hải xem thường, rời khỏi tay anh ta, rót ra hai ly rượu: “Cùng uống một ly với tôi”.

Phó Vực nhìn Whisky, đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh ta cười nói: “Tôi còn nhớ năm đó trong rừng rậm, chính vào lần đi cứu Nam Mẫn, trải qua thập tử nhất sinh hoàn thành nhiệm vụ, chiếm được một thùng Whisky của quân địch, lần đó mọi người đều thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, vất vả lắm mới nhặt được một mạng về, cũng chẳng ngó ngàng tới cái gì, liền mở hết thùng rượu, uống đến say mèm, hôm sau bị trung đội trưởng phạt chạy quanh cả ngọn núi, chân ngâm trong máu…”
Dụ Lâm Hải cũng nhớ ra, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi, anh nói: “Thùng Whisky đó không phải của quân địch”.

“Hả? Không phải của quân địch? Vậy ai cho?”
Dụ Lâm Hải đáp: “Nam Mẫn cho”.

Phó Vực kinh ngạc trợn tròn mắt: “Nam Mẫn?”
Dụ Lâm Hải uống nửa ly rượu, con ngươi đen nhánh nhìn về phía hư vô, lóe lên nụ cười rạng rỡ của Nam Mẫn.

Nhớ năm đó bọn họ cứu được Nam Mẫn từ trong tay đám quân phỉ kia, nhà cô đã phái người đến đón cô đi.

Anh ôm cô lên, khuôn mặt bẩn dơ nhìn anh cười khanh khách: “Đại ca, em nên cảm ơn các anh em của anh thế nào đây?”
“Chức trách phải làm, không cần”, anh hời hợt đáp.

Nam Mẫn cũng rất kiên trì: “Vậy không được, các anh cứu mạng em, dù sao em cũng phải báo đáp.

Bây giờ các chiến hữu của anh muốn gì nhất?”
Anh suy nghĩ một chút, sau đó nhàn nhạt nói: “Chắc là quán bar”.


Sau đó, bọn họ quét dọn chiến trường thì lôi ra được một thùng đầy ắp Whisky, khi đó anh liền đoán ra, chắc là Nam Mẫn đặc biệt chuẩn bị cho họ, chỉ là không nói cho các chiến hữu biết.

Vì vậy Phó Vực cũng không biết.

Nghe hồi ức của Dụ Lâm Hải, con mắt Phó Vực nhìn về phía Dụ Lâm Hải có thể nói là hâm mộ và ghen tỵ, đôi mắt hoa đào quả thật là sắp phun ra lửa.

“Cậu nói xem, năm đó rõ ràng chúng ta làm chung nhiệm vụ, tôi cũng xem như là ân nhân cứu mạng của Nam Mẫn, sao cô ấy chỉ muốn báo đáp cậu mà không muốn báo đáp tôi chứ? Bởi vì cậu ôm cô ấy?”
Phó Vực càng nói càng tức, cảm thấy chuyện này có cần phải nói với Nam Mẫn, chí ít tranh giành cho mình chút cơ hội, đãi ngộ không đến nỗi khác một trời một vực với Dụ Lâm Hải.

Dụ Lâm Hải cũng không biết.

Năm đó cứu cô quả thật là vì trức trách, anh cũng không nghĩ qua cần cô báo đáp.

Càng không biết mình có gì đáng được cô thích.

Đã từng có một tình cảm chân thành bày trước mặt anh, nhưng anh đã bỏ lỡ, hiện tại đang liều mạng muốn tìm lại, không biết ông trời có chịu cho anh thêm cơ hội không.


Một bữa tiệc sinh nhật, có thể tập trung các anh em trời nam biển bắc quả thật không dễ.


Chúc mừng sinh nhật Nam Mẫn xong, các anh em bận rộn đi làm việc riêng của mình, Lý Vân quay về thành phố Bạch trước, vậy nên đã cố ý đến khu vườn Hoa Hồng thắp hương cho mẹ.

Vừa thấy Lý Vân, Nam Mẫn liền nhíu mày: “Người toàn mùi rượu, tối qua các anh uống bao nhiêu thế?”
“Vậy sao? Trước khi đến anh còn tắm qua rồi đấy”.

Lý Vân cúi đầu ngửi, quả thật mùi rượu dường như vẫn chưa bay hết, nhìn về phía gương, vành mắt đen như gấu trúc, anh ta cau mũi đầy ghét bỏ: “Đều tại Tiểu Ngũ, tối qua liều mạng rót cho anh”.

Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, nói với quản gia Triệu: “Mẹ Triệu, phiền mẹ bảo nhà bếp nấu chút canh giải rượu, nếu không anh tư con quay về thành Bạch rồi sẽ không chịu nổi mất”.

Lý Vân vừa nghĩ đến cái tên mặt đen sì nhà mình, cũng có chút lo lắng, anh ta nở nụ cười trong trẻo với quản gia Triệu.

“Mẹ Triệu, nhờ mẹ nấu nhiều một chút”.

.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.