Thẩm Nhược Giai nghe xong cả giống như mất trọng lượng vẫn cố giữ lấy bình tĩnh cuối cùng không bị sụp đổ. Ánh mặt sợ hãi cũng trở lên vững vàng hơn. Nhớ năm đó, cô ôm Thẩm Nhược Tư không khác gì hòn than nóng trong lòng đến Thẩm Gia. Ngay cả cánh cổng họ cũng không cho cô bước vào giờ có chuyện lại nghĩ đến cô.
"Chuyện đó, liên quan gì đến tôi."
"Giai Giai, ông ấy dù sao cũng là cha con. Con về thăm ông ấy đi."
"Sáu năm trước các người đối xử mẹ con tôi thế nào? Giờ lại dở giọng người thân."- Thẩm Nhược Giai uất ức hét lớn trong điện thoại.
Nghĩ đến chuyện năm đó Thẩm Nhược Giai không thể quên được, đến người thân duy nhất trên đời này của mình trong lúc bất lực nhất lại hất hủi bỏ mặc. Cho dù cô đã quỳ xuống cầu xin họ hãy cứu con bé. Cháu gái họ vẫn làm ngơ. Nhưng mà bà ta nói không sai ông ta vô tình thế nào vẫn là cha cô, Thẩm Nhược Giai có thể làm ngơ sao?
Âu Dương Thiên thấy bà xã vào phòng làm việc liền chỉnh tư thế ôm người đẹp về dinh thự. Thẩm Nhược Giai đi đến ngồi vào lòng anh, dựa vào ngực anh. Cả công ty này đều cũng biết CEO của họ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sư tự hà đông ở phòng thư ký.
"Sao vậy? Ai bắt nạt em?"
"A Thiên, cha em ông ấy bị bệnh rồi!"
"Em muốn trở về thăm cha."
"Không muốn."- Thẩm Nhược Giai co mình lại trong lòng anh.
Âu Dương Thiên thuận theo ôm lấy cô vào lòng an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144754/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.