Không biết Thẩm Nhược Giai đọc ở quyển sách nào nói rằng trẻ con tự lập từ sớm sẽ tốt cho chúng. Cô liền mang đám trẻ về phòng chúng ngủ riêng. Âu Dương Thiên cũng vì vậy mà được về phòng ngủ chính. Nửa đêm, cô nghe tiếng động gì giống như có vật rơi.
"Sao vậy?"- Âu Dương Thiên thấy cô cử động liền hỏi.
"Em nghe có tiếng động chúng ta ra xem đi."- Thẩm Nhược Giai lấy áo khoác lên người ra ngoài bật đèn liền hoảng hốt.
Cô chạy xuống cầu thang Âu Dương Trạch bị ngã trên đất còn có bình nước bị vỡ bên cạnh.
"Con có sao không? Có bị thương đâu không ?"- Thẩm Nhược Giai xem xét một lượt cơ thể thằng bé.
"Anh còn đứng đó mau gọi bác sĩ đi."- Thẩm Nhược Giai lo lắng quát lên.
Sau khi kiểm tra chân thằng bé bị bóng gân, tay cũng bị trật khớp chỉ cần chú ý hoạt động sẽ không sao. Âu Dương Thiên tiễn bác sĩ ra về quay lại phòng thấy Thẩm Nhược Giai vẫn ngồi trong phòng thằng bé.
"Thằng bé không sao rồi em mau đi nghỉ sớm đi."- Âu Dương Thiên muốn đưa cô về phòng.
Trong lòng cô vẫn chưa hết hoảng sợ, vẫn muốn đợi con ngủ mới về phòng. Sau khi thằng bé ngủ say hai người trở về Âu Dương Thiên ôm cô vào lòng mình.
"Giai Giai, Tiểu Trạch ngày thường có gây chuyện gì với em không?"
"Không có sao anh lại hỏi vậy?"
"Không có gì ngủ đi."- Âu Dương Thiên vô về cô.
Chỉ là anh cảm thấy chuyện này thật quá trùng hợp, mấy đêm ngủ với thằng bé anh không thấy nó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144752/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.