Ngày thứ năm Thẩm Nhược Giai đưa Thẩm Nhược Tư đi học tiện tay mua một tờ báo trên đường về. Cô không thể cứ ở nhà mãi được nuôi một đứa trẻ không phải chuyện nhỏ. Trong lúc tìm việc trên báo có tin nhắn gửi đến Thẩm Nhược Giai ấn vào mở bên trong một video hai cơ thể đang bám lấy nhau, còn có cả âm thanh tiếng rên cô vang trong căn phòng . Thẩm Nhược Giai sợ hãi làm rơi điện thoại xuống đất một cuộc gọi đến, số máy vừa rồi gửi đoạn video.
"Ruốc cuộc anh muốn cái?"- Thẩm Nhược Giai run rẩy hét lên.
"Làm người tình của tôi. Giá bao nhiêu tự cô quyết định."- Bên kia Phelan vẫn như ngày thường thản nhiên đến đáng sợ.
"Anh đừng có mơ."
"Vậy tôi sẽ tung đoạn video này lên mạng. Không biết bạn trai cô sẽ nghĩ sao chuyện này. À đúng rồi cô còn đứa con gái nữa đúng không? Con bé rất đáng yêu."
"Làm thế nào anh mới buồn tha tôi."-Thẩm Nhược Giai sụp đổ hoàn toàn.
"Biết đâu được tôi chơi chán rồi sẽ vứt bỏ cô."- Trong câu nói Phelan tiếng cười khiến cô lạnh cả sống lưng.
Không phải anh ta đã có vợ con rồi sao? Sao anh lại đối xử cô như vậy? Vẻ ngoài lịch sự hào phóng đó thật ra chỉ là lớp vỏ ngoài thôi sao?
"Ngày mai đừng có đi làm muộn đó."- Phelan để lại câu nói rồi tắt máy.
Thẩm Nhược Giai cảm thấy bản thân rơi hố sâu không đáy. Cô co người lại ôm lấy đầu gối mình trong lúc này người cô nghĩ đến không phải Giang Tiểu Mỹ cũng không phải Lăng Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144740/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.