- Vợ, anh về rồi đây ! 
Ánh mắt anh thật trìu mến nhìn người con gái trước mặt mình. Anh cười, một nụ cười hiền dịu hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên có người ngóng chờ anh về như thế này, lòng anh thật xao xuyến biết nhường nào. Cứ giá như thời gian ngưng đọng lại một chút, để anh ngắm nhìn Nguyệt lâu hơn một chút thì tốt biết mấy. Chứ chả nhẽ vừa về anh đã bổ nhào vào lòng Nguyệt, ôm Nguyệt thật chặt không nỡ buông ? Sao nhìn cô ấy gầy quá vậy ? Càng ngày càng gầy đi trông thấy, ánh mắt cô ấy thật buồn, nước mắt Nguyệt khe khẽ tuôn ra bên ngoài, đôi mắt đỏ hoe, sụt sùi : 
- Kiệt... 
Anh nghe thấy cô gọi tên mình liền vui quá mức, không kìm nén được lòng mình mà chạy thật nhanh về phía Nguyệt. Miệng anh cười toe toét, mái tóc màu đen láy bay bồng bềnh trong gió, đôi mắt đen tuyền, long lanh nhìn khao khát như nỗi nhớ lâu ngày không gặp liền nhớ da diết vậy. Anh cứ chạy thật nhanh giống như mấy đứa trẻ con được người ta cho kẹo, chạy nhanh đi vồ lấy thứ kẹo ngọt ấy. Đôi chân mày rậm của anh giãn ra, không nheo lại nữa, lông mi anh cong vút, dài hơn cả con gái, nước da chỗ thì trắng chỗ lại ngăm ngăm. Nguyệt nhìn anh mà dào dạt trong lòng. 
- Nguyệt ! 
Kiệt ôm trầm lấy người con gái ấy, hít hà mùi hương bạc hà quen thuộc, cười tươi như nắng mai trên đinh đồi, cái răng khểnh lộ ra trông thật tinh quái. Anh ôm thật chặt, cứ ngỡ, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792915/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.