Anh cứ đập mạnh vào ngực mình, khuôn mặt anh ửng đỏ vì tức giận. Kiệt gắng sức gào thét lên nhưng chỉ nhận lại một sự tuyệt vọng phũ phàng, anh không thể nói được nữa.
Giá nếu ông trời có mắt, cho anh nói đúng một câu nữa thôi cũng được. Chỉ cần ông trời cho anh nói lời xin lỗi tới Nguyệt, xin lỗi tới con trai của anh thì hay biết mấy. Đến cái thời khắc quan trọng nhất, huy hoàng nhất lại bị vụt tắt bởi cái giọng khàn khàn không thốt ra được nữa rồi. Anh là kẻ biết giữ lời hứa, là một người có chữ tín, ấy thế mà lại bị ông trời đày đọa, một lời xin lỗi cuối cùng cũng không thể nói lên được, một lời nói yêu em cũng không thể nói cho cô ấy biết. Tự nhiên anh nhớ cái giọng của mình tới thế, nhớ cái giọng khàn khàn như vịt đực, cái khoảnh khắc thiêng liêng ấy chỉ có một người đàn ông bất lực quỳ ở dưới nền nhà, nắm tay người con gái mà anh ta yêu từ rất lâu, người con gái mà anh cũng đã từng bỏ lỡ. Nay, tại nơi này, họ nhìn nhau trong sự tuyệt vọng, anh cô độc nhìn thẳng vào mắt Như Nguyệt mà khẽ rơi vài giọt lệ. Thật không thể ngờ rằng anh lại vô dụng tới mức ấy, thà rằng anh chết đi, chết trong sự vinh quang còn hơn là sống mà đến cái giọng nói cũng đã bị hủy hoại.
Nghĩ đi lại nghĩ lại, cũng thật may mắn vì anh vẫn còn đây, vẫn còn sống để nhìn con trai anh khôn lớn lên từng ngày và nhìn người con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792914/chuong-42.html