Khi Nguyệt vừa tỉnh giấc cũng đã quá trưa, đầu cô đau như búa bổ. Như Nguyệt chau mày lại rồi đi xuống dưới nhà, cô biết thằng con cô đã tự đi học nên cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là đến giờ này rồi mà vẫn chẳng thấy mặt mũi nó đâu, cô liền lo lắng. Nguyệt uống xong cốc nước rồi nhấc điện thoại gọi điện cho giáo viên dạy thêm cho Hoàng Anh :
- À chào cô, không biết em Hoàng Anh đã tan học chưa ạ ?
Cô cứ nghĩ nay Hoàng Anh đi học thêm, thấy chưa về nên hỏi xem thế nào. Vậy mà cô giáo đó trả lời tỉnh bơ :
- Ơ, mẹ của Hoàng Anh đấy à ? Tôi tưởng nay thằng bé ốm, hồi sáng Lý Anh Tuấn có gọi điện cho tôi báo Hoàng Anh xin nghỉ vì ốm mà.
- Hả ?
Nguyệt thấy làm lạ, cô chào giáo viên của Hoàng Anh rồi cúp máy. Như Nguyệt lại gọi cho Tuấn lại thuê bao. Tự nhiên cô có cảm giác chẳng lành, Nguyệt gọi rối hết cả lên. Sao lại nói thằng Cu bị ốm ? Mới hôm qua thấy nó vẫn còn khỏe lắm cơ mà ? Gọi điện thì không nghe máy lại càng khiến cho cô càng thêm bực mình.
Cô lại tiếp tục gọi cho mẹ, mẹ lại nói Hoàng Anh đâu có sang bên ngoại đâu. Biết đã xảy ra chuyện gì rồi ? Cô cứ tự trấn an mình, có lẽ anh Tuấn chỉ đưa Hoàng Anh đi đâu chơi mà thôi. Nguyệt lấy xe tới nhà anh Tuấn tìm thằng Cu về, ấn chuông liên hồi cũng chả thấy ai ra, cửa thì lại khóa. Thấy mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792909/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.