Sau lời nói ấy của Hoàng Anh, Kiệt trở về nhà nằm vắt tay lên trán mà suy ngẫm. Công nhận, thằng bé nó ghét anh cũng phải thôi. Suốt bao năm qua anh bỏ mặc hai mẹ con họ một mình. Còn mình thì sao ? Ngẫm lại thấy mình thật chẳng ra dáng đàn ông chút nào.
Anh chưa từng cho Nguyệt một cảm giác yên tâm, hạnh phúc của một gia đình cả. Cũng chưa bao giờ cho Hoàng Anh một người cha thật tốt. Anh không hề xứng đáng có được một người vợ tuyệt vời và một đứa con trai thông minh lại kháu khỉnh tới như vậy. Dẫu sao anh cũng đã bỏ rơi họ khi mà họ cần anh nhất còn gì ? Hối hận bây giờ liệu có còn kịp hay không ?
Đêm đó Kiệt thao thức cả đêm không ngủ được. Kiệt nghĩ xem mình nên làm gì để bù đắp cho Nguyệt cũng như Hoàng Anh. Phải làm gì để cho họ một cuộc sống đầm ấm nhất. Bây giờ Nguyệt hận anh không lối thoát, thằng bé Hoàng Anh lại ghét anh tới tận xương tận tủy. Anh biết làm gì bây giờ đây ?
…
- Mẹ ơi mẹ, nếu bây giờ baba quay trở về với mẹ con mình thì sao ?
- Sao tự nhiên con lại hỏi thế ?
- Thì... Hoàng Anh cũng muốn có baba. Mọi người thường nói không ai thương con bằng ba mẹ của mình cả. Bao lâu nay chúng nó cứ gọi con là con hoang, mẹ...Hoàng Anh muốn có ba.
- Con trai ngoan, ngủ sớm đi mai vòn đi học thêm nữa đấy !
- Ứ ừ...
- Ngoan. Chẳng phải khi trước con ghét có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792908/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.