Anh vô hồn bước đi về miền đơn độc. Mọi thứ xung quanh anh đều không vừa mắt, tai anh chẳng nghe thấy gì ngoài lời nói của Như Nguyệt. Anh như suy sụp hoàn toàn vậy. 
Cảm giác thật lạc lõng và cô đơn, anh cảm thấy cảm giác bây giờ của anh thật sự rất quen thuộc. Nó giống như đã từng xảy ra với anh rồi cũng nên. Anh bước đi, đi mãi. Tâm hồn anh trống rỗng, hồn bay phách tán về xứ nào mất rồi. 
- Nguyệt, anh nhất định sẽ lấy lại kí ức. 
Anh tới một công viên nho nhỏ và ngồi đung đưa trên xích đu giống với cái hồi ấy. Hồi mà cô thường ngồi đây, bắt anh đẩy xích đu cho Nguyệt. Anh ngửa mặt trên nhìn bầu trời xanh ngắt và nắng gắt. Ánh nắng giữa trưa oi ả lọt qua kẽ lá, xuyên xuống và chạm vào mặt anh. Anh khẽ nheo mắt lại, giơ tay lên che lấy bầu trời. 
Kiệt như một đứa trẻ vừa bị bố mẹ la mắng, chạy trốn và ngồi ngẩn ngơ ở đây. Anh buồn quá ! Ai thấu được nỗi buồn man mác của anh đây ? 
- Ơ, anh Kiệt, sao trùng hợp thế ? Một năm qua anh trốn ở đâu mà kĩ thế ? Em tìm hoài chẳng thấy. 
Hạ Vy từ đâu đi tới, vô duyên ngồi õng ẹo trên đùi anh. Từ khi biết tin Kiệt bị tai nạn rồi cô ta chẳng nhận được bất cứ thông tin gì về anh nữa. Cô ta ngồi trên đùi anh, uốn éo và nhõng nhẹo. Anh cau mày lại rồi đẩy cô ta ra khỏi người mình, anh đứng bật dậy, chỉ tay : 
- Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-cua-ly-tong/1792889/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.