Tôi nhìn chú á khẩu, nghĩ sao kêu nhân viên bao giám đốc ăn tối vậy? Chú của ngày xưa galan lắm mà. Tôi nhe răng, cười gượng không thèm trả lời, xoay nhìn ra cửa sổ. Chú cũng không nói nữa, chỉ có tiếng cười trầm thấp phát ra trong cổ họng. Cứ tưởng chú chở tôi về nhà, nhưng chú lại tấp vô quán miến gà Kỳ Đồng. Tôi mở to mắt nhìn mà bực thật sự. Thằng cha này lì gớm, ki bo đến nổi gài hàng nhân viên để được ăn free. Tôi vô quán đầy hậm hực, không thèm đếm xỉa đến chú nữa. Chú ngồi đối diện tôi, mặt cứ nghiêng nghiêng cười mỉm trông đểu vô cùng. Bởi người ta nói đúng "trai Huế rất đểu". Chú kêu hai phần miến gà, một phần gỏi. Quán ở đây trong hẻm mà rất đông khách, nhân viên có trí nhớ rất tốt, khách vô không cần thẻ xe, ra về họ dắt đúng y xe của khách luôn. Dân Sài Gòn dễ thương là thế, dù quán ăn cao cấp hay bình dân, chỉ cần có khánh là họ luôn ân cần, không có cơm đợi, cháo chửi như những nơi khác, nghĩ mới thấy tôi thật sự tự hào về nơi mình sinh ra. 
Hai tô miến thơm lừng, bốc khói được bưng ra, dĩa gỏi ở giữa. Nghe mùi thơm của nước lèo, bụng tôi réo inh ỏi, tôi mới phát hiện ra mình đói lắm rồi. Vừa đưa tay lấy đũa, chú đã chìa trước mặt tôi đôi đũa và cái muỗng đã được lau sạch sẽ, tôi nhe răng cầm lấy, bụng thầm rủa "lau có đôi đũa, được ăn free, hứ". Thế là tôi cúi xuống ăn, đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-co-phai-la-nha/2127302/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.