Tống Nghiên vừa tiến vào trường quay thì nhạc dạo bài nhảy của Ôn Lệ vang lên. Anh cũng hướng mắt lên phía sân khấu giống như các thực tập sinh. Tiếp theo, biểu cảm trên mặt người đàn ông hơi sửng sốt. Anh bị cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy ngắn, tràn đầy sức sống giống như thiếu nữ mười sáu khóa chặt sự chú ý. Coi như là đang diễn. Vì kiếm tiền nhảy một bài thì có gì khó. Làm nghệ sĩ không thể có gánh nặng thần tượng được. “Thu hút sự chú ý, kết quả em rung động —–” Dáng vẻ nai con chạy loạn, động tác vũ đạo giả vờ bị mê hoặc, kết hợp với nụ cười ngọt ngào bên khóe miệng khiến người khác phải rung động đến mức không chịu nổi. “Hàng trăm suy nghĩ trong đầu, tưởng tượng cảnh bên anh sau này —–” Cô thực hiện dáng vẻ tự hỏi, hai chân bắt chéo nhau, đột nhiên vui mừng phấn khởi nhảy hai cái tại chỗ. Theo nhịp nhảy, Ôn Lệ chống hông, làm động tác hờn dỗi trước máy quay. Nhóm thực tập sinh bên dưới òa lên vì bất ngờ, hô hào đến long trời lở đất. Ôn Lệ thích nghe người khác khích lệ mình, cho dù mình có làm không tốt chỗ nào. Nếu đối phương sẵn lòng cổ vũ thay vì trách cứ, cô sẽ càng nhiệt tình hơn, cố gắng gấp trăm lần. Đắm chìm trong tiếng hô hào cổ vũ của các chàng trai trẻ tuổi, lòng tự tin của cô tăng lên kinh khủng, nháy mắt với từng thực tập sinh ở dưới. Đột nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông trong đám trẻ. Người này không mặc quần áo huấn luyện, cũng không phải các mentor, lại càng không phải nhân viên làm việc ở đây. Người kia không giống mấy đứa trẻ nam ở đây. Vì không muốn khiến cô xấu hổ nên không cổ vũ hết mình, chỉ đứng lặng im dưới sân khấu, khí chất hơn người, cao ráo đẹp trai, vẻ mặt như không tập trung lắm, ánh mắt sâu thăm thẳm khóa chặt trên người cô, khóe môi nở nụ cười như có như không. Hình như anh cũng nhận được cái nháy mắt của cô, thong thả nhíu mày, ý cười bên môi càng lúc càng rõ. “……” “Chỉ trong một giây anh nhìn em mỉm cười, em hoảng loạn bối rối ——” Giờ khắc này, mọi âm thanh dường như đều biến mất, trong đầu Ôn Lệ nổ ầm ầm, trong nháy mắt cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng lan tỏa từ đầu đến chân, khiến cả người cô trở nên nóng ran lên, không nghe được âm thanh nào khác, cũng không nhìn thấy người nào nữa, trong thế giới chỉ còn đại não đang ‘chết máy’ và Tống Nghiên không biết đi từ đâu đến nhảy ra xem náo nhiệt, chỉ có cơ thể theo trí nhớ miễn cưỡng duy trì tiếp tục động tác, Ôn Lệ đang nhảy như một người máy. Cô ở trước mặt nhiều người, nhiều máy quay trước mặt ở đây không hề thẹn thùng. Vậy mà vào khoảnh khắc nhìn thấy Tống Nghiên, cô hận không thể chết luôn trên sân khấu cho rồi. “Love, love ngọt ngào, như ly kem mùa hè, chocolate mùa đông, em không dám nhìn anh, không phải vì không thích anh, mà bởi vì rất thích anh ~wohwoh~~love~” Kế tiếp là đoạn cao trào cuối cùng. Ánh mắt Ôn Lệ vẫn luôn trốn tránh, chỉ có hai má ửng hồng tự nhiên không che được, ánh sáng như ngôi sao lóe ra trong mắt còn phát sáng hơn cả phấn nhũ mắt ở trên mí mắt. Đợi đến khi bài nhảy kết thúc, Ôn Lệ ngồi xổm xuống mặt đất như người mất hồn, úp mặt vào tay còn đang tự bế. “Ôn Lệ! Ôn Lệ! Ôn Lệ!” Các thực tập sinh vẫn hăng hái hô tên cô. Đạo diễn hưng phấn cầm loa hô to: “Các bạn thực tập sinh, mọi người nhìn xem ai đến đây!!” Một số người đứng cách khá xa nghe vậy đều quay đầu đưa mắt nhìn trước nhìn sau một lượt, cuối cùng một trăm ánh mắt cùng dừng lại ở chỗ người đàn ông nào đó đột nhiên xuất hiện trong trường quay. “Trâu bò ghê không!!!!!!!!!” “Kích thích thế!!!!!!!!” Tống Nghiên nhận được thông tin của nhân viên bảo qua tai nghe, nhẹ giọng nói: “Xin chào mọi người, tôi là Tống Nghiên, hôm nay đến đây thăm trường quay.” Tống Nghiên thật kìa! Người thật! Ở đây đa số là những bạn trẻ mới bước chân vào giới giải trí, năng lực tiếp nhận không thể bằng những nghệ sĩ có kinh nghiệm, những người lâu năm được ánh đèn quay xung quanh. Đột nhiên có một ngôi sao lớn thường xuyên xuất hiện trong màn ảnh xuất hiện ngay trước mặt họ, phản ứng của mấy bạn nhỏ đó không khác gì những người bình thường, dường như thứ bọn họ đang nhìn thấy không phải là người, mà là tiên. “Tống Nghiên!!!!!!” “Tôi muốn gọi điện thoại cho má tôi nói mình gặp Tống Nghiên rồi, má tôi thích thích anh ấy lắm!! Mé nó di động bị thu mất rồi!! Chị biên đạo!! Đưa di dộng cho em đi!!” “Trời đất ơi Tống Nghiên đến thật này!” Vương Diệc Nguyên đã kích động đến mức nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng nắm chặt cánh tay Từ Lệ, mong muốn tìm được chút cảm giác chân thật trong cảnh như mơ. “Này này là thật đúng không! Đúng không! Không phải mình đang nằm mơ đúng không!” Khuôn mặt Từ Lệ nhăn nhó vì bị đau, nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó cậu nói xem?” Thấy Từ Lệ đau đến mức như vậy, Vương Diệc Nguyên xác nhận: “Không phải nằm mơ!” Không khí tại hiện trường rất ầm ĩ, Tề Từ Hàm dở khóc dở cười bịt hai bên lỗ tai lại, dùng microphone nói với Tống Nghiên: “Thầy Tống Nghiên, có thể phiền thầy lên sân khấu đỡ cô Ôn của chúng ta dậy được không? Cố ấy nhảy mệt đến mức không đứng lên nổi.” Tống Nghiên đi về hướng sân khấu, tiếng thét chói tai của mấy thực tập sinh còn lớn hơn cả lúc nãy. Sự thật chứng minh, tiếng của mấy bạn nam hét ầm lên vang vọng hơn hẳn với mấy bạn gái nữ rụt rè. Ôn Lệ cảm nhận được không khí náo nhiệt khi Tống Nghiên đi lên, đến lúc Tống Nghiên hơi cong eo xuống muốn chạm vào cô thì cô lập tức nhảy dựng lên lùi ngược lại phía đối diện cách anh mấy bước. “Em tự đứng lên được.” Cô cứng đờ nói. Tay Tống Nghiên giơ ra giữa không trung, không biết nên khóc hay nên cười: “Em trốn cái gì?” Nhóm thực tập sinh như biết được hô to: “Ngại ngùng!” Ôn Lệ nắm chặt mic, ra vẻ bình tĩnh phản bác lại: “Ai nói? Tôi tự mình đứng lên được còn cần người đỡ sao?” Lòng can đảm của nhóm thực tập sinh này lớn thật sự, không sợ đắc tội với PD, trực tiếp vạch trần cô: “Cô đừng giả vờ, cô đang ngại!” “……” Bởi vì bất ngờ đến thăm, không có trong kịch bản, nên Tề Tư Hàm chỉ thực hiện mấy cái phỏng vấn đơn giản. Khoảng thời gian ngắn ngủi đến thăm trường quay cũng kết thúc. Ôn Lệ và Tống Nghiên vẫn luôn duy trì khoảng cách an toàn cách mấy mét, có thể nhìn ra được Ôn Lệ không muốn đứng gần hay quá thân thiết với Tống Nghiên nên cố ý đứng ở cách xa xa. Mặc dù vậy nhưng tóm lại vẫn đứng cùng một nơi, xuất hiện trong cùng một màn ảnh, hai nghệ sĩ rất hot và xuất sắc đứng song song nhau, càng nhìn càng thấy thích mắt. Các bạn thực tập sinh không hề che dấu sự hâm mộ và kính trọng đối với Tống Nghiên, toàn bộ quá trình đều cảm thán, đẹp trai ghê, nhìn người thật thấy đẹp quá, ở trên màn ảnh lớn đã rất nổi bật và đẹp đến mức vậy, bây giờ dùng mắt thường để nhìn quả thực đẹp đến nỗi khiến người khác hoảng sợ. “Vấn đề cuối cùng, thầy Tống Nghiên cảm thấy bài nhảy của cô Ôn Lệ thế nào?” “Nhạc rất êm tai, vũ đạo cũng rất đáng yêu, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.” Tống Nghiên lịch sự khen bài hát của nhóm Tề Tư Hàm. Tề Tư Hàm được khen mà sợ: “Cảm ơn thầy Tống Nghiên, đây là bài hát của nhóm em.” Ôn Lệ không nói một lời nào trong toàn bộ cuộc trò chuyện. Tuy không hy vọng Tống Nghiên sẽ phát biểu gì tốt hoặc nhận xét gì xấu về cô, nhưng khi thật sự nghe thấy anh không nhắc gì về mình, khó tránh được có chút không vui, cụp mi xuống liếc mắt nhìn ra ngoài máy quay. Sau đó, Tống Nghiên cười nói: “Người nhảy còn đáng yêu hơn.” Tuy không nói rõ tên, chỉ dùng cách gọi đơn giản để nói ra nhưng tất cả mọi người có mặt ở dây đều biết người nhảy ý là đang chỉ ai. Lúc đầu Tề Tư Hàm ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng lại với lời khen cực kỳ ngắn gọn nhưng lại rất sến này của Tống Nghiên thì mấy thực tập sinh đã không chịu nổi đồng loạt ‘oa’ một tiếng. Ôn Lệ bĩu môi, dùng khẩu hình nói “Hừ”. Cuối cùng Tề Tư Hàm đảm nhận vị trí MC tạm thời, chuyên nghiệp tuyên truyền cho chương trình << Thế Gian Có Người >>. Thăm trường quay xong, vì không muốn làm mất thời gian của buổi ghi hình, Tống Nghiên chỉ nói mấy câu đơn giản cổ vũ các bạn thực tập sinh, chuẩn bị rời đi. “Anh đi đây.” Anh phất tay với Ôn Lệ, “Cô Ôn.” Ôn Lệ không thể kiên nhẫn nổi phủi tay đuổi người đi: “Ây da anh đi nhanh đi, đừng gây ảnh hưởng đến công việc của em.” Trong nửa tiếng đồng hồ, hai người đứng trên đó nói với nhau không được mấy câu, ngay cả mấy hành động tiếp xúc cũng không có, đến cả lúc Tống Nghiên chuẩn bị đi, phản ứng của Ôn Lệ cực kỳ không kiên nhẫn, ước gì anh đi mau đi. Nhưng không khí tại đây như được rót mật rất ngọt ngào, cho dù là nam hay nữ đều cảm nhận được vị ngọt ấy. Ôn Lệ không biết mấy thứ đó, chỉ cảm thấy Tống Nghiên vừa đi, cô như được sống lại một lần nữa. Sau khi ghi hình xong, ekip làm việc kéo cô đến phòng phỏng vấn để làm phần hậu trường phía sau. Ôn Lệ đã thay bộ váy ngắn màu hồng nhạt kia ra, đổi thành bộ váy trắng có dây buộc eo nhìn chững chạc hơn, kiểu tóc cũng đổi từ tóc đuôi ngựa về kiểu xõa tung đơn giản, cả người thoải mái hơn nhiều. Sau nữa nhân viên hỏi câu đầu tiên chính là: “Về việc hôm nay thầy Tống Nghiên đến đây thăm trường quay, không biết cô Ôn có cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng không?” Biểu cảm Ôn Lệ trở nên căng thẳng, cụp mắt thở dài thật sâu: “Hoảng sợ thì có? Chương trình của mấy người không cần chỉnh tôi thế chứ?” Mấy nhân viên ở đó bật cười. Ôn Lệ lấy tay vỗ vỗ mặt rồi chống nạnh thấy vô cùng oán giận chương trình: “Cứ nghĩ đến những hình ảnh kia là tôi không thể chịu nổi, sau này kiên quyết không nhảy mấy kiểu vũ đạo nhóm nhạc nữ này nữa, Tề Tư Hàm có quỳ xuống cầu xin tôi cũng, TUYỆT! ĐỐI! KHÔNG! NHẢY!” “Nhưng thầy Tống nói cô rất đáng yêu mà.” “Anh ấy là diễn viên, mọi người đừng để bị kỹ thuật diễn của anh ấy đánh lừa.” Giọng điệu Ôn Lệ cực kỳ chắc chắn, “Chắc chắn trong lòng anh ấy cười chết tôi.” Mấy nhân viên nhìn nhau. Không giống như đang diễn đâu. Hay là nói vì khả năng diễn của Tống Nghiên thực sự rất tốt, cho nên bọn họ không thể nhìn ra? —— Thời gian Tống Nghiên đến thăm ghi hình << Vi Thành Đoàn >> vào buổi trưa, buổi chiều lập tức có người tung tin lên mạng. “Dưa wnct, sáng nay Tống Nghiên đến thăm trường quay.” 0L: “rbt. Nghe nói ở trường quay bùng nổ dữ dội luôn, nhóm các thực tập sinh kích động đến mức điên rồi, đợi sau khi tập hai được phát sóng quét ngang các hotsearch đi.” 2L: “Cho một đám nhóc độc thân ăn cơm chó, Thế Gian Có Người, cơm chó danh bất hư truyền luôn” 4L: “Thăm ai? Thăm Ôn Lệ???” 12L: “Cừ thật, đây là hợp tác với hàng xóm Thế Gian?” 30L: “Phấn khích cái shit, ăn được tiền lãi của CP lại bắt đầu lăng xê xào cp các kiểu, bài học của Minh Trịnh Ngôn Thuận vẫn chưa ăn đủ? Khuyên mấy nhóm fan đừng dành quá nhiều tình cảm chân thật, đến ngày nào đó Muối sập phòng lại khắp nơi kêu rên.” 56L: “+1, đu mấy CP thật nhất định không được dành nhiều tình cảm thật, sớm hay muộn cũng sập phòng.” …….. 266L: “Nhập hố làm fan CP được một tháng tự lấy mình ra để thuyết phục, trước đây đường ít đến mức phải hoàn toàn dựa vào các bà xã trong nhà để fan có thể tự quẩy với nhau, gần đây tham gia gameshow mới bắt đầu có thêm nhiều đường mới, mấy cái hint ám muội rất nhiều nhưng đều do fan dùng não để đắp nặn lên, đường công khai còn ít hơn cả các cặp khách quý khác, ít đến đáng thương luôn ấy, Thế Gian quay được ba tập rồi còn không thấy sự tiếp xúc quá thân mật nào, thật ra lầu trên không phải suy nghĩ vậy đâu, nếu như là lăng xe thật, vậy thì phải chụp thêm cái mũ “Không chuyên nghiệp” cho Mỹ Nhân và Tam Lực luôn đi.” ……. 328L: “Trên đấy nói là lăng xê thì bảo bọn họ thật ra hôn một cái thôi cũng được!! Ba tập quay xong chỉ có một hành động tiếp xúc gần nhất là bón hoa quả rồi sau đó con mẹ nó toàn để màn hình đen hại tui đây phải đi tìm đại fan trong nhà xin H văn kế tiếp, nhưng nói thật tui tình nguyện bọn họ có thể thường ngày phát đường hóa học thêm nhiều chút.” 456L: “Trước khi Minh Trịnh Ngôn Thuận ly hôn chẳng phải có một đồng đường hóa học hay gì, không phải mỗi ngày fan đều khóc lóc kêu ngọt hay gì, đa số những người đu CP đều bị cái đó chiếm não.” 555L: “Trả lời 456, người còn sống cứ muốn đu CP đấy, không đu CP chẳng lẽ còn trông cậy vào bản thân yêu đương? CP hai người trai xinh gái đẹp cho dù có là giả thì cũng thu hút hơn người bình thường, bà đây mặc kệ không biết là lăng xê hay gì, gần đây bà đang đu Muối, điên cuồng luôn, trong não mỗi lần mở mắt nhắm mắt đều là Muối, một khi get được bầu không khí giữa bọn họ cái là khóe miệng không tự chủ được mỉm cười, chỉ cần bọn họ chưa công bố ly hôn thì đường hóa học bà đây cũng ăn.” Chỉ một bài post thông tin không biết là thật hay giả, bài đăng đã ‘hot’. Sau khi ghi hình xong, Ôn Lệ vô tình thấy Văn Văn đang xem bài post này. Cô thấy Văn Văn xem bài đó rất lâu, xong cũng bình luận trả lời “Các chị em đừng để ý, người không đu CP sẽ mãi mãi không bao giờ cảm nhận được niềm vui và sự u mê của những fan đu CP.” “Văn Văn, em cũng giống bọn họ đi vào góp vui hả?” Ôn Lệ cạn lời luôn, “Cái này rõ ràng do chương trình cho người nhả tin tức lấy kéo độ hot mà.” Văn Văn nhanh chóng ấn khóa màn hình, quay đầu nhìn Ôn Lệ bịt mắt hơi nước trên trán. Cô nàng lắp bắp hỏi: “Chị, sao chị lại dậy rồi? Không ngủ nữa ạ?” “Cứ cách hơn mười giây em lại —–” Ôn Lệ học theo dáng vẻ cô ấy giọng cười hì hì y chang, sau đó quay lại khuôn mặt không cảm xúc, “Chị ngủ thế nào được?” Văn Văn lúng túng: “Dạ, em xin lỗi.” Ôn Lệ không hề tức giận, chỉ nói mấy lời thấm thía: “Em là trợ lý của chị, không lẽ em không biết tình huống giữa chị và Tống Nghiên? Thế mà vẫn cứ tin?” Văn Văn chớp chớp mắt. Em biết chuyện giữa chị và Thấy Tống, nhưng nó không ngăn cản được việc em thấy chị và thầy Tống thật sự có mối quan hệ dễ real lắm ạ. “Đừng xem nữa.” Ôn Lệ đeo bịt mắt lại, “Về đến nhà gọi chị.” Không dám cãi lời chị mình, Văn Văn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.” Ôn Lệ đeo bịt mắt nên trước mắt một mảnh tối đen, nhưng thật ra cô không ngủ được, cứ như vậy chợp mắt nghỉ ngơi một lúc. Đến khi về đến nhà, Ôn Lệ vừa mới bước vào cửa chợt nghe trong phòng có tiếng động. Cô mở to hai mắt, ký ức về buổi quay hình lúc sáng kéo đến ùn ùn hiện lên trong đầu, trong khoảnh khắc đó cô không rảnh lo chuyện đi dép, dán người lên tường chạy về hướng phòng bên kia trốn. Cuối cùng từ nhà ăn trốn được ra ban công, Ôn Lệ mạnh mẽ đóng cửa thủy tinh lại, nhốt người đàn ông kia ở trong phòng. Tống Nghiên gõ lên bề mặt thủy tinh, ý bảo cô mở cửa. Ôn Lệ liều chết dữ chặt cửa, nói lắp: “Để làm gì?” Tống Nghiên: “Nói chuyện.” “Tôi với anh không có chuyện gì để nói với nhau hết, anh bắt tay với tổ chương trình muốn hại tôi hôm nay bị mất hết mặt mũi.” Ôn Lệ cười lạnh, “Tôi không tìm anh tính sổ vì lòng tôi rộng lượng không so đo, anh thức thời thì nên đi nhanh biến mất trước mặt tôi nhanh lên.” Tống Nghiên nghiêng đầu, yết hầu chuyển động, hít vào một hơi thật sâu, vừa cười vừa thở ra. “Được rồi, vậy anh đi.” Sau đó xoay người rời đi. Ôn Lệ nhìn anh rời đi, tay đang giữ cửa buông lỏng sức lực một chút, thở ra một hơi nhẹ nhõm, mà người đàn ông đáng lẽ đã quay người muốn rời đi đột nhiên xoay trở lại, chân dài bước lớn, hai ba bước đã chạy đến trước cửa ban công, nhân lúc Ôn Lệ chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng kéo cửa ra. Ôn Lệ không ngờ anh còn chơi cả chiêu này: “Này!” Tống Nghiên đóng cửa ban công lại, Ôn Lệ lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì? Không phải anh muốn đẩy tôi từ trên ban công này xuống đấy chứ?” Bị cái suy nghĩ vớ vẩn quá mức đó của cô chọc cười, đầu lưỡi anh chống má, bật cười. “Anh cười cái gì mà cười!” Chính vào lúc Ôn Lệ đang gắt gỏng cáu kỉnh, bỗng nhiên Tống Nghiên vươn tay kéo cánh tay cô lại để cô nhào vào lòng anh. “Anh cười em như đứa ngốc.” Tống Nghiên giữ chặt phần sau gáy cô, cánh tay khác dùng lực ôm eo cô rất chặt, hơi nâng cô lên cao, cứ như vậy đôi chân trần được nâng lên rồi dẫm lên bàn chân anh. Ánh nắng buổi trưa mùa hè chiếu khắp không gian, cửa thủy tinh ở ban công phản chiếu quá mạnh, trong màn hình không nhìn rõ hai người trên ban công đang làm gì. Trong phòng theo dõi, một đám nhân viên khó chịu nhìn chằm chằm màn hình. Duy nhất chỉ có đạo diễn đen mặt đang trách mắng: “Lúc đó ai là người phụ trách lắp camera!! Tại sao không một ai nhớ phải lắp cả máy quay ở trên ban công! Giờ quay được cái gì, không được gì hết!!” “…….” ———- Mây ngũ sắc: Lòng em bấn loạn vì anh chị
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]