Vừa nghe thấy anh nhắc đến chuyện hai năm trước, Ôn Lệ thoáng xấu hổ.
“Sao tôi phải khóc…” Tay cô nắm lấy drap giường, dường như hơi khó mở miệng, “Lúc còn trẻ ai mà chả có trái tim bằng pha lê.”
Tống Nghiên nhìn cô bằng ánh mắt bình thản.
“Vì em rất thích anh ta.” Người đàn ông phát biểu ý kiến, qua vài giây lại bình tĩnh nói tiếp: “Nếu giờ em không còn tình cảm gì với anh ta, chẳng có gì không tốt mà không thể thừa nhận, tất cả đã là quá khứ rồi.”
Ôn Lệ: “Không phải, tôi không..…”
“Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Anh buông tay ra khỏi eo cô, vươn tay đắp chăn cho cô, “Ngủ ngon”.
Sau đó quay lưng đi tắt đèn ngủ ở đầu giường.
Ôn Lệ mím môi.
So với việc để cho người khác biết lúc ấy cô quá mỏng manh yếu đuối nên bị cư dân mạng mắng cho phát khóc, thì dường như chuyện khiến người khác hiểu lầm cô từng thích Hứa Minh còn mất mặt hơn.
Sĩ diện và lòng tự trọng của Ôn Lệ kiên quyết không cho phép Tống Nghiên hiểu lầm cô thích loại người cặn bã kia, nếu đúng là thế thật thì quá sỉ nhục ánh mắt và gia giáo học thức của cô.
Cô bật dậy từ trên giường, dùng hết sức cả hai tay hai chân giống như con chó nhỏ kéo anh lại để lật người qua bên kia, sau khi sang bên anh rồi ép buộc Tống Nghiên phải đối mặt với mình.
Tống Nghiên thoáng kinh ngạc: “Em làm gì đấy?”
Ôn Lệ mím môi, lớn tiếng giải thích trong bóng tối: “Tôi khóc vì tức giận! Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-sieu-sao-hoi-ngot/241121/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.