“Tống, thầy Tống? Anh, sao anh lại quay về? Không phải anh đang ở…”
Văn Văn bối rối nghĩ thầm không biết đến bao giờ cô ấy mới có thể sửa cái tật thấy người là xấu hổ của bản thân nữa. Những lời kia rõ ràng đều do Ôn Lệ nói, mà cô ấy lúc nào đối mặt với thầy Tống thì đỏ mặt lúc đấy, nói một câu rành mạch cũng không xong.
Tống Nghiên nhếch môi, anh đưa tay vỗ trán, khuôn mặt không biểu cảm đối diện với cô trợ lý này.
Tất cả mọi thứ hiện lên trong đầu anh lúc này là giọng nói vừa yêu kiều vừa đắc ý của cô khi vừa bước từ thang máy ra.
“Hợp đồng cái rắm, thầy Tống nhà tôi lời ít làm nhiều, Hứa Minh được việc hay không tôi không biết.” Ôn Lệ nói đến đây khinh thường quét mắt qua Hứa Minh, “Dù sao chắc chắn không tốt bằng thầy Tống nhà tôi, một đêm ba lần không thể xuống giường.”
Anh cụp mắt, vành tai đỏ dần lên, từ trong cổ họng bật ra mấy tiếng cười trầm thấp.
“Ừ cô vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Cuối hành lang bỗng dưng truyền đến tiếng mở cửa, nhân viên lau dọn ở trong bước ra ngoài.
Trịnh Tuyết mặc dù đang bực nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Lệ.
Ôn Lệ nhỏ giọng hỏi thăm: “Cô bớt giở trò đi, các vị trí trống đều đang xem xét gạt cô ra đấy.”
Trinh Tuyết nhanh chóng kéo Hứa Minh về phòng, ánh mắt Hứa Minh nhìn Ôn Lệ có chút phức tạp. Vì vấn đề đạo đức mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-sieu-sao-hoi-ngot/241120/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.