Edit + Beta: Súp Lơ
Đầu óc Ôn Lệ đông cứng, lắc đầu theo bản năng: “Không phải, làm gì có chuyện đó…..”
Tống Nghiên thể hiện ra dáng vẻ và dùng ánh mắt rất đáng tiếc nhìn cô nhưng khóe môi luôn cong lên chưa lúc nào hạ xuống.
Ôn Lệ không phải người quá ngốc, tự nhiên nghĩ không biết có phải anh đã nhận ra cái cớ do mình bịa ra hay không?
Cô dò xét nhìn anh, tuy trong đầu đang mơ hồ hư vô nhưng vẫn bày ra dáng vẻ đoan chính: “Đùa cái kiểu đó, anh có ý gì? Không lẽ anh nghi ngờ tôi đang lừa anh?”
Tống Nghiên giải thích: “Không hề, trong lòng anh chưa bao giờ nghĩ cô Ôn là người thích nói dối, sao anh có thể nghĩ em vậy.”
“Ừ, cái này đúng đấy.” Ôn Lệ nhìn anh bằng nửa con mắt, ho khan, tiếp tục nắm chặt tay anh, “Nắm cho tốt nhé, nếu nhiệm vụ không hoàn thành tốt thì tại anh hết.”
“Được.”
Mỗi lần Tống Nghiên nói được, Ôn Lệ có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên giây tiếp theo, Tống Nghiên cười hỏi: “Nhưng mà anh máy quay không ở đây, cho dù chúng ta hoàn thành nhiệm vụ anh ấy cũng không quay lại được, có cần gọi người ta từ khoang thường lên hạng thương gia chỗ chúng ta đang ngồi không?”
Giỏi lắm, mới sáng sớm đã chơi cô.
Ôn Lệ nghiến răng nghiến lợi, vừa âm thầm mắng anh thâm độc vừa mắng mình ngu xuẩn, nói dối lấy bừa một cớ mà để lại trăm nghìn chỗ sơ hở, cả một đời thanh danh bị hủy hoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-sieu-sao-hoi-ngot/2351200/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.