“….Trong kịch bản có đoạn này không?” Trong lòng Ôn Lệ hoảng hốt, tìm lý do từ chối, “Anh không được tùy tiện thêm phần diễn của mình làm ảnh hưởng đến tiến độ luyện tập của bọn họ.”
Không đợi Tống Nghiên nói chuyện, mọi người xung quanh vui vẻ líu ríu nói liên tục.
“Không ảnh hưởng!”
“Chúng em muốn học xem diễn cảnh tình cảm thế nào!”
“Đến đây đi đến đây đi cô Ôn, chúng em thực sự rất muốn xem hai người diễn với nhau.”
Một đám ngoài miệng thì nói học tập nhưng trong mắt hiện rõ ngọn lửa hóng chuyện.
Bọn họ muốn học, Ôn Lệ không thấy bất ngờ cho lắm.
Nhưng Tống Nghiên muốn học, nghe chẳng có thiện chí gì hết.
Huống chi cô không cảm thấy Tống Nghiên diễn cảnh tình cảm không tốt.
Ít nhất vào mười năm trước, khi Ôn Lệ còn là người chưa biết gì và chưa bao giờ tiếp xúc với nghề diễn xuất, khi cô xem phim Tống Nghiên đóng, cô dùng ánh mắt của một người cực kỳ bình thường để đánh giá, Tống Nghiên diễn rất tốt.
Cô không phải người thích xem phim điện ảnh, lần đó do Bách Sâm hẹn cô đi xem phim, cô uể oải hỏi xem phim gì, Bách Sâm nói cái gì mà không quan trọng phim gì, quan trọng bộ phim đó do Tống Nghiên diễn vai nam chính.
Ôn Lệ nhớ rõ lúc ấy cô khiếp sợ đến mức nào, thậm chí còn nghĩ hôm đó là ngày cá tháng tư.
Sau khi đến rạp chiếu phim, thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn ảnh lớn, cô không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-sieu-sao-hoi-ngot/2351198/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.