“….Trong kịch bản có đoạn này không?” Trong lòng Ôn Lệ hoảng hốt, tìm lý do từ chối, “Anh không được tùy tiện thêm phần diễn của mình làm ảnh hưởng đến tiến độ luyện tập của bọn họ.”
Không đợi Tống Nghiên nói chuyện, mọi người xung quanh vui vẻ líu ríu nói liên tục.
“Không ảnh hưởng!”
“Chúng em muốn học xem diễn cảnh tình cảm thế nào!”
“Đến đây đi đến đây đi cô Ôn, chúng em thực sự rất muốn xem hai người diễn với nhau.”
Một đám ngoài miệng thì nói học tập nhưng trong mắt hiện rõ ngọn lửa hóng chuyện.
Bọn họ muốn học, Ôn Lệ không thấy bất ngờ cho lắm.
Nhưng Tống Nghiên muốn học, nghe chẳng có thiện chí gì hết.
Huống chi cô không cảm thấy Tống Nghiên diễn cảnh tình cảm không tốt.
Ít nhất vào mười năm trước, khi Ôn Lệ còn là người chưa biết gì và chưa bao giờ tiếp xúc với nghề diễn xuất, khi cô xem phim Tống Nghiên đóng, cô dùng ánh mắt của một người cực kỳ bình thường để đánh giá, Tống Nghiên diễn rất tốt.
Cô không phải người thích xem phim điện ảnh, lần đó do Bách Sâm hẹn cô đi xem phim, cô uể oải hỏi xem phim gì, Bách Sâm nói cái gì mà không quan trọng phim gì, quan trọng bộ phim đó do Tống Nghiên diễn vai nam chính.
Ôn Lệ nhớ rõ lúc ấy cô khiếp sợ đến mức nào, thậm chí còn nghĩ hôm đó là ngày cá tháng tư.
Sau khi đến rạp chiếu phim, thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn ảnh lớn, cô không thể không tin.
Rõ ràng trong ấn tượng của cô, Tống Nghiên là người đang vùi đầu vào ôn thi để chuẩn bị thi đại học, là người đàn anh ít nói và rất lạnh lùng nhạt nhẽo, ở trong phim anh bảo vệ nữ chính trong âm thầm lặng lẽ, đúng kiểu thâm tình cố chấp rất sâu nặng.
Ôn Lệ tìm kiếm tên anh trên mạng, trên Tieba đã có rất nhiều tin tức và các bài báo viết về anh.
Anh trở nên rực rỡ như ngôi sao, được ánh đèn vây xung quanh, Ôn Lệ còn chưa kịp thực hiện giấc mơ của mình, cứ vậy đã bị anh thành công giành trước một bước.
Người mà mỗi ngày sau khi tan học sẽ ở lại trong lớp giúp anh Bách Sâm làm bài tập, người mà mỗi ngày cuối tuần đến nhà dạy kèm bổ túc cho em trai cô, bỗng nhiên anh trở thành kiểu người mà cô cực kỳ khát vọng.
Cho nên sau khi công ty nước ngoài thông qua người trung gian tung cho cô một cành ô liu, cô không chút do dự đồng ý, một mình chạy ra nước ngoài làm thực tập sinh.
Một mình ở nước ngoài bất đồng ngôn ngữ, thỉnh thoảng Ôn Lệ sẽ làm trái với quy định công ty đặt ra, dùng trộm điện thoại để lên mạng.
Liên lạc với những bạn bè của cô, rồi tìm kiếm những tin tức về Tống Nghiên trên đó.
Sau này > được chiếu ở nước ngoài, cộng đồng mạng bên đây đánh giá rất nhiều về anh, cô xem hết từng cái từng cái một, hâm mộ anh đồng thời cổ vũ bản thân mình nhất định phải cắn răng tiếp tục kiên trì hơn nữa, giành được cơ hội debut ở nước ngoài.
Về sau cô bị cậu cưỡng ép mạnh mẽ lôi về nước, một lần nữa Ôn Lệ thấy mờ mịt, sự nghiệp giới thần tượng idol ở trong nước chưa phát triển mạnh, không có chương trình chuyên đào tạo các thần tường, không có các lớp sân khấu chuyên nghiệp dạy hát và nhảy. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, thậm chí sắp từ bỏ giấc mơ của mình.
Khi đó Giải trí Gia Thụy của Trương Sở Thụy vừa mới thành lập, cô ấy tìm đến Ôn Lệ hỏi cô muốn làm diễn viên không.
Ôn Lệ chưa từng học diễn, chưa từng theo đuổi niềm đam mê làm diễn viên.
Nhưng không hiểu sao cô nhớ đến dáng vẻ xuất hiện trên màn ảnh của đàn anh Tống Nghiên. Ngôn Tình Hài
Trong lòng Ôn Lệ không phục, anh có thể thuận lợi ra mắt với nghề làm diễn viên, có vô số ánh hào quang bao quanh, lôi kéo được nhiều người thích mình, tại sao cô lại không làm được?
Nếu cô cũng đi làm diễn viên, chắc chắn sẽ không kém anh bao nhiêu.
Mấy năm nay cô xem đi xem lại bộ phim đầu tiên anh đóng rất nhiều lần, cô diễn hết vai lớn vai bé trong các kịch bản phim thần tượng, từ sự ngây ngô lúc ban đầu đến sự quen thuộc và dày dặn kinh nghiệm về sau. Để cho đến bây giờ cô đã có thể thoải mái giảng dạy cho những diễn viên mới vào nghề khác, diễn cảnh tình cảm như thế nào, mình nên biểu hiện ánh mắt và các cử chỉ động tác trên người ra sao, làm thế nào để thả hồn vào vai diễn, làm thế nào để khiến mình thật sự chìm đắm hoàn toàn vào vai.
Nhưng cô vẫn cảm thấy, những khả năng diễn thành thạo đó của mình không thể vượt qua ánh mắt ngây ngô đến cực điểm của Tống Nghiên vào năm đó.
Cái đó và kỹ thuật diễn không liên quan đến nhau, dễ dàng nhận thấy anh dùng tâm của mình để hòa vào vai diễn, biến mình thành nam chính Trần Gia Mộc.
Trong >, kỹ thuật diễn của Tống Nghiên không tính là tốt nhưng ánh mắt diễn được điểm tuyệt đối, các giám khảo trong các lễ trao giải phim lớn không phải người bị mù, anh phải diễn tốt thực sự. Nếu như anh diễn không tốt thì tại sao bọn họ bỏ phiếu chọn anh là người mới xuất sắc nhất.
Từ đó về sau Tống Nghiên rất ít tiếp xúc và nhận các kịch bản có tuyến tình cảm chính, bộ kia của anh và Đường Giai Nhân, dường như nó là tác phẩm có nhiều cảnh diễn tình cảm nhất của anh.
Anh luôn miệng nói do mình diễn cảnh tình cảm không tốt, vậy bộ diễn với Đường Giai Nhân thì sao?
Là vì thật lòng động tâm?
Càng nghĩ trong lòng càng muộn phiền, thậm chí Ôn Lệ cho rằng vì anh muốn che giấu việc mình từng động lòng với Đường Giai Nhân nên mới lấy cớ nói mình diễn cảnh tình cảm không tốt.
Diễn với cô thì sao, nó vẫn là khuyết điểm?
Nếu là vậy, có phải nó chứng minh anh không có chút suy nghĩ nào khác với cô không?
Nói ra thật buồn cười, tất cả thiên phú của cô tập trung tất vào diễn cảnh tình cảm, mỗi lần diễn xong một bộ nào đấy thì kiểu gì cũng bị truyền ra một đợt tai tiếng xấu. Nếu không phải mấy tin đồn thổi vô căn cứ do truyền thông cánh mạng thì do hai bên song phương cố ý xào CP kéo độ hot, từ sau khi ra mắt đến nay bận đến nỗi chân không chạm đất. Trong mắt người qua đường, Ôn Lệ là nữ vương hàng đầu, là người trải qua các mối tình phong phú nhưng trên thực tế cô chưa từng yêu đương hẹn hò.
Vậy nên cô mới muốn thoát khỏi vòng diễn phim thần tượng thoải mái dễ chịu này, tìm kiếm cơ hội chuyển mình.
Tống Nghiên ngược lại, đến nay vẫn còn người đang tiếc hận khoảng thời gian đó của anh và Đường Giai Nhân.
Trong lòng cô cười giễu cợt.
“Đến đây đi.” Ôn Lệ thuyết phục bản thân, nói với Tống Nghiên, “Tôi nói mấy câu trước, tôi không dạy được anh, nhưng nếu anh thấy tôi diễn không tốt thì nhất định phải nói thật, ngàn lần đừng giơ cao đánh khẽ, tôi đảm bảo mình sẽ khiêm tốn tiếp thu.”
Tống Nghiên: “Nếu anh không diễn được cũng phiền cô Ôn ngàn lần đừng khách khí.”
Hai người cứ thế khách khí với nhau.
Trong mắt những người xem ở đây, đó chỉ là khiêm tốn thôi.
Tống Nghiên nhận kịch bản, đầu tiên phải học thoại trước, anh từng diễn khá nhiều các bộ phim cổ trang, nền tảng vững chắc, học thuộc lời thoại của nhân vật rất nhanh.
Vì đang tập diễn, không phải đang ở trường quay phim, trên người nhóm các diễn viên trẻ mặc trang phục để tập diễn, trên người cô và Tống Nghiên mặc đồ cá nhân, các loại máy móc thiết bị lộn xộn xung quanh, nhân viên công tác đi tới đi lui. Nói thật trong hoàn cảnh này có thể diễn tốt, nó không khác gì đang kiểm tra năng lực chuyên nghiệp của người diễn viên.
Không ai gõ bảng action, Ôn Lệ tự mình làm.
Tất cả diễn viên trẻ biết lúc này không thể nói chuyện, tự động lùi lại mấy bước, để lại không gian đủ cho bọn họ phát huy, im lặng xem hai thầy cô diễn.
Dù đang đóng phim nhưng được Tống Nghiên ôm vào lòng trước mặt nhiều người, không hiểu sao Ôn Lệ thấy hơi ngại.
Cô liều mạng nhắc nhở bản thân trong đầu.
Mày là diễn viên chuyên nghiệp! Phải bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
“Hồ tiên nhỏ, tâm tư của ta với nàng thế nào, nàng còn chưa nhìn ra?”
Hiển nhiên khả năng nói thoại của Tống Nghiên cao hơn Ninh Tuấn Hiên đến mấy cấp bậc, giọng cậu ta dễ nghe nhưng lúc đang nói thoại không khác gì đang đọc thoại, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, phát âm rõ ràng. Còn Tống Nghiên không giống như đang đọc thoại, mà như đang thì thầm nói nhỏ bên tai cô, ngay cả hơi thở cũng đang nhả từ từ dễ trêu chọc người khác.
“Chưa bao giờ ta dung túng chiều chuộng một người con gái nào như vậy, nhớ đến mức không chịu nổi, bị quấy nhiễu đến không chịu nổi, nàng vui ta cũng vui, nàng đau buồn ta không khá hơn là bao. Ta luôn nói mấy lời đạo đức nhân nghĩa, mỗi lần giúp nàng chỉ vì thuận tay một cái, nhưng trong lòng ta biết tình cảm của ta dành cho nàng thế nào, nếu đổi lại thành người khác, chưa chắc ta sẽ làm đúng với nghĩa của bốn từ đạo đức nhân nghĩa.”
Ôn Lệ không biết bây giờ mình đã nhập vào vai diễn chưa.
Nếu nói rồi, nhưng cô biết rất rõ người trước mặt mình là Tống Nghiên chứ không phải nam chính. Nếu nói chưa, thậm chí cô còn chìm đắm vào cảnh “Dao Trì tỏ tình” này hơn lúc nãy, hai má nóng rực, phản ứng còn mạnh hơn cả hồ tiên nhỏ được miêu tả trong kịch bản.
Cuối cùng anh thở dài, hỏi nhỏ: “Nói nhiều thế, hồ ly ngốc như nàng đã hiểu chưa?”
Ôn Lệ đẩy Tống Nghiên ra, quay đầu nói thoại của mình.
Con mẹ nó cô không xứng đáng làm diễn viên! Vậy mà cô lại nói lắp!
Tống Nghiên bước lên mấy bước, giữ chặt vai cô ép cô quay người lại, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rực, thở dài nói: “Tuy nó buồn nôn nhưng đều là những lời nói thật lòng của ta.”
Ôn Lệ ngẩng đầu, ‘tức giận’ nhìn anh.
Đây là một biểu cảm được tiến hành khống chế sâu sắc, cái kiểu bị trêu chọc đến mức không biết phải làm sao, giống như khi được người mình thích tỏ tình, muốn từ chối nhưng lại không nỡ, mà không từ chối thì thấy rất mất mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp nên cho dù biểu cảm đang rối rắm nhưng nhìn cô vẫn rất xinh không khác ngày thường là mấy, thậm chí còn sống động và linh hoạt hơn.
Lần đầu Tống Nghiên thấy vẻ mặt cô này của cô.
Rõ ràng đang đóng phim, không biết tại sao thực sự sợ hãi việc bị cô từ chối, nhưng lời đã nói đến mức này, nếu như lùi thêm bước nữa, hình như không đáng mặt đàn ông lắm.
“…….”
“…….”
Trong đầu hỗn loạn thành một mảnh, toàn bộ những lời thoại và phản ứng tiếp với đối phương làm theo bản năng.
Hai bên nói đối đáp lời thoại xong, Ôn Lệ như trút được gánh nặng né tránh ánh mắt anh, cả người như mất hết sức hô: “Cắt.”
Nếu không hô “Cắt”, cô sẽ bị đun nóng chảy mất.
Xung quang vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm.
Mặc dù trong hoàn cảnh bị rất nhiều người vây quanh, hai người không thay trang phục tập diễn, mặc đồ hiện đại trên người mà vẫn có thể nhập vai và diễn cho mọi người xem.
Qủa nhiên vợ chồng diễn với nhau khác hẳn.
Việc đó, cảm xúc co giãn vừa đủ, hai người với hai tâm trạng khác nhau, một người đang trong tình trạng bối rối, một bên tiến lùi đều không được.
Có một bạn nam tiếc nuối nói: “Không khí được đẩy lên đến mức này rồi mà không sắp xếp cảnh hôn!”
Cái này Uông Diệu biết, giơ tay phát biểu: “Thật ra trong kịch bản gốc có nhưng sợ chúng ta có ít thời gian tập luyện sẽ không theo kịp, sợ làm không tốt nên quyết định bỏ đoạn đó.”
“Oa!!!!!”
“Tiếc ghê nhỉ!!!!!”
“Yêu cầu mãnh liệt diễn thêm cảnh hôn nữa!”
Ôn Lệ không biết mình diễn thế nào, nếu không phải lời thoại đứng đắn thì suýt chút nữa cô quên mất mình đang diễn.
“Vừa nãy có lúc tôi hơi mất tập trung, không phát huy tốt.” Ôn Lệ nói thật, “Không ảnh hưởng đến anh chứ?”
Tống Nghiên không để ý: “Không sao cả, vừa rồi anh cũng không tập trung.”
“…..Anh cũng không tập trung?”
“Cứ ngỡ là chính mình nên không để tâm lắm.”
Ôn Lệ ngạc nhiên, nghĩ nghĩ, nhíu mày hỏi: “Vậy vừa nãy anh coi tôi là ai?”
“Không dọa em.” Tống Nghiên cúi đầu nhìn cô, “Lúc nãy suýt thì không tiếp tục diễn cùng em được, cô Ôn vừa diễn ánh mắt rất tốt.”
Ôn Lệ ngửa đầu, đang định tỏ vẻ đắc ý ‘Đúng như anh nói đó’ thì bị câu ngay sau của Tống Nghiên quấy nhiễu, khiến trái tim cô vất vả lắm mới bình ổn được nay lại đập loạn xạ trong ngực.
“Suýt chút nữa khiến anh nghĩ em thích anh thật.”
Khác nào anh lôi cô ra một chỗ đất bằng phằng rồi ném một cái pháo nổ, nổ cô cháy đen luôn.
“Thầy Tống! Mong được hướng dẫn!”
Mấy bạn trẻ phải đóng phim của anh gọi to.
“Đến đây.” Tống Nghiên nhìn cô đang ngây ra như phỗng, không hề đùa, giảm bớt tiếng thoải mái nói, “Hại anh vừa xong như có nai con chạy loạn trong lòng.”
Anh bước đi.
Anh….anh.. một người đàn ông như anh thì nai con chạy loạn cái gì chứ! Anh cho rằng anh là chàng thiếu niên đang trong độ tuổi mơ mộng vấn vương mối tình đầu hay sao!!!
Ổn Lệ bị bỏ lại sau đứng tại chỗ, tức hộc máu nghĩ.
—
Giảng giải cách diễn xuất cho các diễn viên mới không phải chuyện dễ dàng.
Nếu gặp diễn viên có thiên phú sẽ dễ dàng hơn, nhưng hằng năm số người tiến vào giới này nhiều vô kể, không phải ai cũng có thiên phú, chỉ có thể dựa vào việc tập luyện của bản thân, dần dần nâng cao kỹ thuật diễn của mình.
Tập đến tận 9 giờ tối, đến giờ bắt đầu của >, hai đạo diễn nổi tiếng và các ông lớn trong nghề Cừu Bình và Vu Vĩ Quang đến nơi quay hình.
Đương nhiên Ôn Lệ muốn qua đó chào hỏi nhưng mình cô đi thì có vẻ niềm nở thái quá, cô bèn hướng ánh mắt mong chờ về phía Tống Nghiên.
Tống Nghiên dẫn cô qua chào hỏi Cừu Bình và Vu Vĩ Quang.
Thái độ của Vu Vĩ Quang với cô khá tốt nhưng ánh mắt Cừu Bình không dừng lại trên người cô quá lâu. Ông ấy chỉ lạnh nhạt gật đầu, không nói đến chuyện >, không đề cập đến chuyện cho cô tới thử vai.
Lục Đan đang đi công tác ở Thâm Thành nên không ở đây. Nếu chị ấy có mặt thì chắc đã hỏi han nói chuyện được cả buổi. Ôn Lệ thuộc dạng người có tính tiểu thư khá lớn, cô nghĩ thay vì lấy lòng Cừu Bình, chẳng bằng đợi đến lúc thử vai cô thể hiện thật tốt, dùng thực lực để chinh phục ông ta.
Ấn tượng về Ôn Lệ của Cừu Bình không tốt không xấu. Tuy Tống Nghiên không giúp vợ tranh thủ cơ hội để lấy vai Loan Loan nhưng trong buổi Đường Giai Nhân đến hôm trước, ngay trên bàn ăn cậu ta thể hiện nghiêng về bên nào hơn, tất cả mọi người đều nhìn ra. Biên kịch Lão Chu khỏi phải nói – một biên kịch thiên tài chỉ một lòng chú tâm vào kịch bản, không mấy quan tâm đến chuyện rắc rối trong giới, lão này thấy dáng vẻ của Ôn Lệ rất giống nhân vật Loan Loan dưới ngòi bút của mình nên cực kỳ kiên định cho rằng Loan Loan là Ôn Lệ.
Bị hai người họ ảnh hưởng, nói Cừu Bình không xao động là giả.
Nhưng ông ta luôn nghi ngờ năng lực của Ôn Lệ. Kỹ thuật diễn xuất của Ôn Lệ cũng ổn, vừa xinh vừa trẻ, diễn phim thần tượng không vấn đề gì. Ngoài phim truyền hình, cô từng diễn mấy bộ phim điện ảnh chuyển thể từ truyện tranh, doanh số phòng vé tạm được, nhưng không thể đánh giá chuẩn trình độ của cô qua mấy cái đó. Mấy bộ đó khá bình thường, không quá tệ nhưng không nổi bật.
Những diễn viên cùng cạnh tranh để giành vai Loan Loan có vài người thuộc phái thanh y, tuy giá trị thương mại không cao bằng Ôn Lệ, fan không nhiều bằng cô, nhưng năng lực diễn xuất chắc, kinh nghiệm đóng phim phong phú, chịu phá vỡ hình tượng đã đắp nặn để thổi hồn vào nhân vật. Cừu Bình không cần kiểu hot khủng khiếp như Ôn Lệ đến để chống đỡ phòng vé. Đó là lý do vì sao ông không coi độ nổi tiếng của Ôn Lệ là một lợi thế.
Lúc Tống Nghiên dẫn vợ sang đây chào hỏi, Cừu Bình còn đang nghĩ xem cô sẽ mở lời kiểu gì, có khôn khéo dễ dỗ người khác như quản lý của cô không.
“Đạo diễn Cừu, tôi sẽ cố hết sức.”
Ôn Lệ chỉ nói mỗi câu này.
Cừu Bình hơi bất ngờ, gật đầu một cái: “Ừm, cô cố lên.”
—
Ở buổi diễn hôm trước, quá trình bốc thăm và tập dượt trình tự diễn của chương trình không yêu cầu khán giả có mặt, chỉ cần khách mời có mặt là bắt đầu quay.
Buổi sáng hôm sau, chương trình chính thức quay, hai người quay phim của > chỉ có thể ngồi dưới khán đài làm khán giả chứ không được phép ghi hình.
Hai chương trình > và > khác nhau. Nó và > được chiếu ở hai đài riêng biệt, hai bên là đối thủ cạnh tranh giành rating trong nhiều năm nay, hai bên chủ đầu tư cho chương trình là đối thủ trong ngành truyền thông. Tuy lần này hai bên hợp tác nhưng không muốn chia độ hot cho đối phương, vậy nên liên quan đến những phân đoạn ghi hình chính thức, hai chương trình không thể trao đổi tư liệu sống, tư liệu chỉ thuộc về một bên duy nhất.
Hai người quay phim không mong chờ sẽ quay được thứ gì đó có giá trị để lấy làm tư liệu độc quyền, dứt khoát ngồi xem dưới khán đài giống các khán giả khác.
Giống fan mua vé vào xem diễn xuất thôi.
Đến phần các khách mời trợ diễn rút ngẫu nhiên kịch bản sau khi xáo trộn, dẫn chương trình hỏi cô: “Cô Ôn Lệ, cô mong mình sẽ rút được kịch bản như thế nào?”
Ôn Lệ nhìn vào mắt Tống Nghiên, cười đáp: “Kịch bản không làm bẽ mặt thầy Tống.”
Người dẫn chương trình: “Hả? Đột nhiên được phát cơm chó? Đây có đúng là đang quay chương trình giải thưởng diễn xuất của chúng tôi không vậy?”
“Đúng đấy.” Ôn Lệ chỉ hai người quay phim đang ngồi dưới khán đài, “Người quay phim chương trình khác mà tôi và thầy Tống đang tham gia còn không mở máy kia kìa.”
Hai người quay phim không hiểu sao mình được nhắc đến, miễn cưỡng cười cười với người dẫn chương trình trên sân khấu và các khách mời khác.
Vợ chồng nhà Tống ở nhà của mình giả vờ như bạn cùng phòng, hai vợ chồng ra ngoài lại bắt đầu lăng xê cọ nhiệt, đạo diễn Nghiêm thật đáng thương.
Ôn Lệ thò tay vào rương để rút thăm.
Rút phải bộ phim điện ảnh >.
Đầu Ôn Lệ lập tức nảy số, thôi xong rồi.
Không chỉ là phim điện ảnh, mà còn là bộ do Vu Vĩ Quang làm đạo diễn, kịch bản mưu quyền, tuyến tình cảm là đoạn khó khống chế nhất.
Không kịp quản lý biểu cảm, cô nhìn Tống Nghiên với vẻ mặt như ăn dính quả mướp đắng.
Tống Nghiên vừa thấy sắc mặt cô là biết cô rút phải kịch bản khó nhằn, nhưng anh có thương cũng không giúp được gì, nhìn cô với ánh mắt “tới đâu hay tới đó”.
Tới lượt Tống Nghiên bốc thăm, có khi trời sinh anh đã không có duyên với cảnh tình cảm, phần của anh không có nhân vật nữ, rút được cảnh diễn đánh nhau với người khác.
Sau khi 8 vị khách mời rút thăm xong, dựa theo quy trình của chương trình, tiếp theo các khách mời sẽ chọn một người trong nhóm diễn viên mới làm cộng sự để cùng nhau hoàn thành.
Bộ phim Tống Nghiên rút được là cảnh đối đầu giữa hai nhân vật nam, anh nhìn mấy bạn nam nhóm người mới đang thi nhau giơ tay lên cao, lập tức chỉ đích danh: “Tôi chọn bạn hotboy đàn em của mình.”
Những người khác nhìn Ninh Tuấn Hiên với ánh mắt hâm mộ.
“Cuộc đọ sức giữa hai chàng hotboy của Học viện Hí kịch!”
“Mình đã nghĩ ra tiêu đề hotsearch sau khi chương trình phát sóng”
Mấy chàng trai xung quanh Ninh Tuấn Hiên nói chúc mừng cậu, có cơ hội diễn với với Tống Nghiên, Ninh Tuấn Hiên rất vui nhưng dường như cậu mơ hồ cảm giác đàn anh Tống Nghiên đang cố nhắm vào mình.
Đến lượt Ôn Lệ chọn bạn diễn, đám con trai vừa bỏ tay xuống lập tức giơ cao hơn nữa.
“Cô Ôn Lệ chọn em đi ạ!”
“Em là fan của cô! Em là Lệ Chi nè cô!”
“Chọn em chọn em đi, kỹ thuật diễn của em tốt lắm!”
Ôn Lệ nhìn những cánh tay đang giơ cao của các bạn, bỗng có cảm giác như hoàng đế đang tuyển phi, nhưng hoàng đế tuyển phi sẽ chọn những người xinh, có vóc dáng đẹp còn phải có phong thái. Mà mỗi một bạn đang giơ tay ở đây đều đã được tuyển chọn kỹ càng từ hàng nghìn học viên chuyên nghiệp, là những thí sinh xuất sắc trong kì thi nghệ thuật quốc gia, họ phải trải qua rất nhiều cuộc sàng lọc mới có thể đứng ở chỗ này, về vóc dáng hay phong thái không cần phải nói cũng biết thế nào.
Cô vốn định chọn Ninh Tuấn Hiên, nhưng cậu ấy đã bị Tống Nghiên chọn trước.
Nữ nghệ sĩ họ Ôn giàu tình cảm không muốn làm tổn thương bất kỳ người hậu bối đẹp trai nào, đang khó xử vuốt cằm thì Tống Nghiên đứng cạnh bỗng lên tiếng: “Hay em chọn anh?”
Anh vừa dứt lời, người dẫn chương trình cùng mấy vị khách mời và cả nhóm diễn viên trẻ đang giơ tay sững người.
Ôn Lệ bất ngờ không kém.
Vu Vĩ Quang ngồi trên ghế giám khảo cười hỏi: “Tống Nghiên, một mình em diễn hai kịch bản, đầu óc em có xoay chuyển kịp không?”
“Chủ yếu do em rất thích bộ này, lần đó vì vướng lịch trình bận rộn nên em không thể nhận, đến giờ vẫn thấy hơi hối tiếc.”
Mí mắt Vu Vĩ Quang giật giật, thầm nghĩ đúng là trước đây lúc chọn diễn viên cho >, ông từng gửi kịch bản cho Tống Nghiên. Nhưng chính miệng người này nói mình không diễn được vai có tuyến tình cảm nhiều, sợ không nắm chắc được nhân vật nên không nhận, không liên quan gì đến lịch trình bận.
Làm trò trước máy quay, Vu Vĩ Quang không phải đứa trẻ ngây thơ mà đi kể mấy chuyện riêng tư này ra ngoài cho tất cả cùng biết, với lại nó sẽ thể hiện cách đối xử rất không lịch sự với nam chính đã diễn trong >, ông kìm nén những nghi hoặc trong lòng không nói.
Cừu Bình không quá bất ngờ, ông thấy dựa vào mối quan hệ của Vu Vĩ Quang và Tống Nghiên, Tống Nghiên không cần thể hiện đến mức phải khen thầy mình ngay trên sân khấu thế này.
Về phần tại sao cậu ta làm vậy.
Trong một bộ phim, trạng thái của diễn viên không chỉ chịu ảnh hưởng từ chính người diễn viên đó mà còn phải xem sự hợp tác của người bạn diễn. Nếu bạn diễn không phối hợp tốt thì kịch bản phim đó có hay thế nào đi nữa vẫn xuất hiện điểm không ổn.
Ôn Lệ muốn nhờ vào đoạn diễn ngắn trong chương trình này để lấy được vai Loan Loan, Cừu Bình biết chứ.
Tên nhóc Tống Nghiên này, nhìn thì đường hoàng nhưng thật ra đã đặt hết tâm tư lên vợ mình từ lâu.
“Có được không đạo diễn? Có thể để khách mời diễn với khách mời được không?”
Người dẫn chương trình hỏi đạo diễn, cậu ta hỏi quanh co vài lần, đạo diễn cân nhắc vài giây rồi ra hiệu “OK”.
MC gật đầu, quay sang hỏi: “Cô Ôn Lệ? Cô đồng ý không?”
Ôn Lệ nhanh chóng gật đầu: “Đồng ý đồng ý.”
Khác với các tiểu thiếp trình độ tầm tầm, chính cung Tống nương nương tốt hơn.
Mấy đứa trẻ không được chọn hơi thất vọng nhưng không phản đối.
Hội con gái theo dõi từ đầu đến cuối ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, có cơ hội xem Ôn Lệ và Tống Nghiên diễn với nhau nè, không phải màn cảnh diễn qua loa nữa, mà là mặc trang phục nghiêm chỉnh rồi tiến vào trong lều diễn. Tuy chỉ là phông nền dựng tạm không bằng phim trường điện ảnh tinh xảo, nhưng có còn hơn không.
Người bốc thăm trúng bộ huyền huyễn của Ôn Lệ là một nam diễn viên trẻ chuyên diễn dòng phim chính kịch, từng nhận được giải nam diễn viên xuất sắc nhất TVB. Tuy chưa quá nổi tiếng với các khán giả trẻ tuổi nhưng người ta đã diễn phim chính kịch, dĩ nhiên Ôn Lệ phải có thái độ tốt.
Từ sau khi nhận được kịch bản, vẻ mặt anh ta luôn nghiêm túc, đứng trước máy quay nhưng không nở lấy nụ cười, người dẫn chương trình muốn làm dịu bầu không khí nên cố ý cue đến anh ta: “Lúc bốc được bộ huyền huyễn của cô Ôn Lệ, thầy Đoạn Hồng có thấy lo lắng không? Theo tôi được biết từ trước đến nay thầy chưa từng nhận kiểu kịch bản nào như vậy?”
Đoạn Hồng cười nhẹ: “Đúng vậy, bình thường những kịch bản như này không được quản lý của tôi chọn nên rất có tính thách thức.”
Lúc anh ta thốt ra lời này, những người không hiểu chỉ hiểu mỗi vế sau, còn tưởng cậu ta rất coi trọng Ôn Lệ
Nhưng nhiều người ở đây đâu ngốc, họ biết trọng điểm trong lời nói của Đoạn Hồng ở vế trước.
Người dẫn chương trình cười: “Vậy thì hôm nay vừa đúng dịp anh có cơ hội thách thức bản thân.”
“Tôi rất tin tưởng bạn diễn của mình.” Đoạn Hồng nói, “Em ấy là đàn em của tôi, là sinh viên chính quy, diễn vai này không có gì khó với em ấy.”
“…….”
Nữ diễn viên trẻ được điểm tên lập tức nhìn Ôn Lệ với tâm trạng hoảng sợ.
Sắc mặt Ôn Lệ như thường, cứ như không nghe thấy mấy lời Đoạn Hồng nói.
Trong tám người khách mời trợ diễn chỉ có Ôn Lệ không xuất thân từ chính quy, càng không phải là thanh y, nhưng lại đứng vững ở vị trí sao hạng A. Không tính các diễn viên bên mảng điện ảnh, chỉ tính tổng rating của mấy diễn viên bên mảng phim truyền hình còn không bằng rating một bộ phim thần tượng được chiếu cùng lúc trên ba kênh TV của Ôn Lệ.
Trong mắt các diễn viên phim chính kịch, bọn họ xem thường năng lực của Ôn Lê nhưng hâm mộ thành tích của cô.
Hâm mộ cô xinh đẹp và diễn rất nhẹ nhàng từ tập đầu đến tập cuối, không phải nếm chút khổ cực mà kiếm được rất nhiều thứ.
Tính tình Đoạn Hồng ngang ngạnh bướng bỉnh, không vừa mắt cô nên mới thốt ra câu đấy.
Tự Ôn Lệ biết điểm mạnh điểm yếu của mình ở đâu, cô không tranh cãi, càng không lấy chồng mình ra để khua môi múa mép.
Trong khoảng thời gian một ngày rưỡi luyện tập, cô không ngủ cũng được nhưng phải tập cho tốt.
Sau khi quay xong phần rút thăm, các khách mời trợ diễn quay về phòng của mình để luyện tập.
Ôn Lệ gọi Tống Nghiên lại: “Thầy Tống, nếu anh không vội thì có thể tập thoại với tôi trước được không?”
Cô cúi thấp đầu, cô biết yêu cầu của mình hơi quá đáng, hơn nữa Tống Nghiên cũng cần thời gian để tự tập. Biết mình đang ở vế muốn xin nên thái độ cô khá tốt, không kiêu căng như mọi ngày, giọng điệu ngoan ngoãn lạ thường.
Tống Nghiên làm gì còn tâm tư nào khác, dù bây giờ cô có ăn nói ngang ngược, dùng giọng điệu cao ngạo nói với anh, anh cũng đồng ý chứ đừng nói với dáng vẻ ngoan ngoãn nhỏ bé này.
“Đi thôi, đến phòng em tập.”
Ôn Lệ vui vẻ, mím môi cười.
Tống Nghiên xoa đầu cô.
Đến lúc tập thoại, Ôn Lệ nghiêm túc một cách bất ngờ, tới đoạn nói phần thoại chứa cảm xúc nhân vật, cô đọc thoại đến mức suýt bung cả mic.
Rõ ràng đang trút giận lên kịch bản.
Sau khi kết thúc lần đọc thoại đầu tiên, Ôn Lệ khiêm tốn xin chỉ bảo: “Có phải vừa nãy tôi bộc lộ cảm xúc hơi quá đà không?”
“Không, vừa đủ.” Tống Nghiên nói tiếp, “Cứ coi anh là Đoạn Hồng mà trút giận.”
Ôn Lệ ngẩn người, cô tắt mic, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Anh đừng nói vậy, để mình tôi tức giận thôi, anh là ảnh đế, anh ta là thị đấy, sau khi chương trình được phát sóng, anh vì tôi mà trở mặt với anh ta thì không tốt cho anh đâu.”
Đúng là trời sắp nổi bão.
Từ trước đến nay cô luôn coi mình là trung tâm, là công chúa, không ngờ hôm nay còn biết suy nghĩ cho người khác.
Tống Nghiên cũng tắt mic: “Sao anh không được tức giận.”
Ôn Lệ ừm một tiếng, cố tình hỏi: “Thế tại sao vừa nãy anh không trút giận thay tôi?”
“Anh muốn giúp em diễn đoạn ngắn này thật tốt, làm được thế mới khiến anh ta không thể nói gì nữa, dó mới là cách trút giận thay em tốt nhất.” Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, thở dài nói tiếp, “Lúc đó chỉ cần em ra ám hiệu bằng ánh mắt cho anh, anh sẽ xông thẳng lên đánh cho anh ta một quyền.”
Ôn Lệ mắt chữ a mồm chữ o: “Ngoài việc đóng phim, anh còn biết đánh nhau nữa hả?”
“Ừ.” Tống Nghiên gật đầu
Lúc còn trẻ, anh không biết phải xả giận giúp cô như nào, chỉ biết dùng sức mạnh.
Giờ đã là người trưởng thành, hiểu biết sự đời hơn, biết cô cần sự bảo vệ thế nào, không còn dựa vào sức mạnh nữa.
Ôn Lệ được anh dỗ, tâm trạng tốt hẳn lên, bĩu môi: “Đều là đàn ông mà sao thầy Tống lại tốt vậy chứ.”
Tống Nghiên cười rộ lên, khẽ đáp: “Anh tốt thế đấy, vậy em có thể thích anh không?”
Ôn Lệ nghĩ mình tiêu thật rồi, trước đó Tống Nghiên là nai con chạy loạn, anh như hồi xuân biến thành cậu thiếu niên mười tám tuổi ngây thơ. Còn bây giờ cô là con nai đó, hồi xuân biến thành thiếu nữ mười tám tuổi ngây thơ trong sáng.
Hai người họ tắt mic ngồi trong góc phòng tập thì thầm to nhỏ với nhau, đội ngũ nhân viên ngồi trước màn hình theo dõi cực kỳ cực kỳ cực kỳ cạn lời.
Tổng đạo diễn của > thở dài nhìn về nơi xa xăm.
“Trước khi bắt đầu quay, Nghiêm Chính Khuê gửi tin nhắn WeChat cho tôi bảo chắc chắn Tống Nghiên và Ôn Lệ là cặp khách mời không chịu phối hợp với nhau nhất trước máy quay, làm gì cũng chỉ thì thầm to nhỏ với nhau. Lúc đọc dòng tin nhắn ấy tôi còn cười ông ấy bảo chẳng lẽ những lúc hai vợ chồng họ nồng thắm với nhau còn phải cố tình thể hiện trước ống kính cho ông xem.” Ông ta chợt dừng lại, giọng cao lên mấy đè xi ben, “Tôi không phải Nghiêm Chính Khuê, đây không phải >! Tập thoại với nhau có cần phải tắt mic không! Có phải kiểu thoại cấm trẻ em đâu! Có nhất thiết phải tắt mic vậy không! Hả??!”
“…”
————
Tác giả có điều muốn nói:
Bức điên hai đạo diễn bằng thực lực của mình. Tam Lực, Mỹ Nhân đúng là ác mộng, là ngôi sao chưa kịp sáng đã vụt tắt của các chương trình giải trí!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]