Hứa tinh đã ngủ rồi. Nhưng GIang Cảnh Di lại không ngủ được.
Ánh mắt nặng nề nhìn qua người nằm bên cạnh.
Khi Hứa Tinh ngủ, rất ngoan ngoãn. Khi thức dậy, cô luôn mang theo khí chất cao lãnh riêng biệt khó mà bồi dưỡng ra được.
Hứa Tinh là một mỹ nhân phương Đông điển hình, từ diện mạo cho tới tính cách. Hàm súc nội liễm lại thêm chút ngại ngùng.
Không biết cô đang mơ đến cái gì, môi mấp máy liên tục, mày cũng nhíu lại. Ở góc độ của Giang Cảnh Di chỉ nhìn được từ khóe miệng trở xuống.
Cái ôm trở nên chặt hơn. Cô mơ gì đó, nhưng tuyệt nhiên là không phải mơ về anh.
Chắc là do máu thương nhân chảy trong người nên trong chuyện tình cảm, Giang Cảnh Di vẫn cảm thấy mình khá tính toán. Anh không rõ tình cảm của cô dành cho anh có phải là yêu hay không, nên anh cũng không bộc lộ quá nhiều.
Khi hai người ở chung, Hứa Tinh đều cảm nhận được anh thích cô. Đối với thân phận GIang phu nhân, điều này khiến cô phi thường hài lòng. Nhưng, Hứa Tinh lại không biết, mỗi ngyaf GIang Cảnh Di nhìn cii, một thứ tình cảm nào đó muốn trào ra cực kỳ mãnh liệt, cơ hồ ức chế nó cũng không có khả năng.
Bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi, lá cây phát ra tiếng xào xạc, như một bản âm hưởng truyền vào phòng ngủ. Hứa Tinh ngủ say, cả người ấm áp.
Bàn tay Giang Cảnh Di hơi dùng sức ôm chặt eo Hứa Tinh. Anh cảm thấy may mắn vì mình đã làm từng bước một, không vội vàng, dùng nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-hao-mon-that-ngot/936169/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.