****** 
"Papa tiểu bảo bối ăn no rồi. Rửa tay thôi, mùi hải sản. Nồng nặc." Nhóc con ăn xong liền bíu lên cổ Minh Nhị đi rửa tay. 
 "Chỉ biết đến papa, con có để con mẹ này vào mắt không vậy??" Hàn Bạc Băng ghen tỵ với tình cảm của con trai lên tiếng. 
 Cục bột nhỏ liền chạy đến dơ hay tay ý bảo cô bế, nhưng cô liền bĩu môi làm ngơ:"Con đang bẩn mà bảo mommy bế để bôi lên người mommy sao?? Tìm papa của con đi." 
 Cục bột mặt ỉu xìu tìm papa bế đi rửa tay ở nhà vệ sinh nam. 
 Hai ba con rửa tay xong vẫn chưa thấy cô ra liền nóng ruột giục. Cục bột nhỏ nói vọng vào:"Mommy, xong chưa bế con muốn bế muốn bế." 
 "Tiểu bảo bối của....." 
Cô đang ra ngoài cười với cục bột nhỏ thì một dáng người quen thuộc cũng từ nhà vệ sinh nam bước ra làm cô nhất thời không thể nói nên lời. 
 " Sao vậy có chuyện gì sao??" Minh Nhị hỏi. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đối diện Minh Nhị cũng chỉ có thể im lặng đứng nhìn. 
 Vương Hạo Thiên nhìn cô đến thất thần. Đã bốn năm không được gặp cô cô vẫn như vậy từ khuôn mặt đến vóc dáng thần thái vẫn không thay đổi. Ngoại trừ mái Tóc đã được cắt ngắn đến nửa lưng và cả ánh mắt cũng rất khác với trước đây. 
 Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn hết chính là sự thay đổi về mái tóc. Cô yêu nhất là mái tóc màu nâu trầm của mình. 
 Vương Hạo Thiên bước đến đưa tay chạm vào tóc cô. Nhưng cô nhanh nhẹn tránh đi. 
Anh ấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-hac-dao/1109631/chuong-33.html