**********
Hàn Du Khương yêu thương ôm cô một cái rồi hôn nhẹ lên trán:" Nếu đã về thì ở lại ít bữa. Mọi người đều rất nhớ bảo bối."
"Cục cưng, ở lại ít hôm đã rồi hẵng về. Dù sao cũng lâu rồi. Không thể cứ tránh mãi như vậy." Hàn Lãnh Phong cũng yêu thương khuyên cô.
Hàn Bạc Băng chẳng nói gì chỉ lẳng lặng đi về phòng trên tầng hai.
Đây là nhà cô, nơi có nhiều kỉ niệm tuổi thơ và gia đình hạnh phúc ấm áp cô có mẹ, có ba, có anh hai. Tại sao cô lại không muốn ở lại đây chứ
Chỉ là cô sợ. Sợ đối diện với người đó, một người cô từng yêu sâu đậm. Không bây giờ vẫn còn yêu người ấy rất nhiều. Nhưng người ấy lại tàn nhẫn đâm một nhát sâu vào tim cô.
Chỉ sợ nếu đau thêm lần nữa cô sẽ không chịu nổi mất. Cô càng không muốn để tiểu bảo bối của cô gặp người đó. Cô sợ cậu nhóc cũng sẽ tổn thương. Nó còn quá bé đều hiểu chuyện này.
••••••••
"Tiểu bảo bối, cháu muốn đi chơi cùng chúng ta không??"Hàn Du Khương thấy cháu ngoại mặt ỉu xìu nên rủ rê.
Tiểu bảo bối đưa đôi mắt lấp lánh như kim cương nhìn mommy. Cô hiểu ý xoa đầu nhóc rồi gật đầu.
"Mọi người đều ở đây sao??? Còn tưởng là đi cả rồi chứ. Băng Băng có muốn đi dạo một vòng không cũng lâu rồi không về đây..." Minh Nhị mới sáng sớm đã mò mặt đến rủ Hàn Bạc Băng đi dạo.
Nhóc con lon ton chạy đến lắc lắc tay làm nũng:"Mommy con có thể đi cùng không."
Nhìn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-hac-dao/1109630/chuong-32.html