Ở Vương gia.
Hàn Du Khương, Hàn Lãnh Phong hì hà hì hục chạy xồng xộc vào.
"Bảo bối, con tỉnh khi nào. Không báo cho ba." Hàn Du Khương vừa vui mừng vừa tức giận nói.
"Ba ba yêu dấu. Con làm mọi người lo lắng rồi. Con xin lỗi." Cô từ trên tầng xuống, bay ngay khuôn mắt tiểu bạch thỏ yếu đuối.
"Từ từ thôi ngoan ngoan. Con đã khỏe hắn chưa. Để ba xem xem." Ông thật không nỡ mắng bảo bối mà.
Cô đứng phắp dậy ra quyền để mọi người biết cô rất khỏe.
"Á..."
"Cẩn thận, ngồi xuống đây. Vết thương ở vai vẫn chưa lành hắn."
Dù cô hôn mê hơn một tháng nhưng vết thương ở vai vẫn chưa lành hẳn. Vì vết thương chỉ cách tim 1cm nên vẫn để lại di chứng không thể hoạt động mạnh. Anh vội vàng đến đỡ cô ngồi xuống ghế.
"Con bé này, em vẫn khiến cả nhà lo lắng." Hàn Lãnh Phong vẫn chọc cô.
Cô ngồi trên ghế bĩu môi chẳng đáp trả:" Anh còn nói như vậy sao, ba anh hai van
"Thiên, bồi bổ cho bảo bối Hàn gia ta. Nó còn sảy ra chuyện đừng trách ta không nương tay." Ông nhìn Vương Hạo Thiên dặn dò như uy hiếp.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, thái độ cưng chiều, giọng sủng nịnh.
"Chú yên tâm. Lần này sẽ không sảy ra chuyện gì nữa. Cô ấy là tất cả của cháu."
Nghe anh nói vậy cô đỏ mặt tía ta, cúi mặt cười tủm tỉm nhìn rất đáng yêu.
_____________________
"Tối nay Vũ Thị bữa tiệc tiểu thịt tươi em muốn đi không?" Vương Hạo Thiên đưa tấm thiệp mời của Vũ thị, hỏi Hàn Bạc Băng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-hac-dao/1109616/chuong-18.html